Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2451

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh bảo hắn để con lại đây.

Đương nhiên không thể nào là Sơ Tranh thích trẻ con, chẳng qua là cô cảm thấy thẻ của mình, dù sao cũng phải săn sóc một chút.

Ôm tới ôm lui như thế... Cô cũng chưa từng được thể nghiệm!!

Sao có thể để thằng oắt con này hưởng thụ mỗi ngày được!

Ứng Chiếu hơi chần chờ, đưa bé cho Sơ Tranh, một mình đi xuống lấy đồ.

Ứng Chiếu lên rất nhanh, trả chìa khoá lại cho Sơ Tranh.

"Vậy tôi về trước..."

"Ừ."

Ứng Chiếu hơi chần chờ, vẫn nhắc nhở cô một tiếng: "Cô nên sấy khô tóc sớm đi, không thì sau này sẽ dễ đau đầu đấy."

Sơ Tranh giơ tay sờ tóc một cái, rất tự nhiên nói: "Anh giúp tôi."

"Hả?"

-

Tiếng máy sấy hơi lớn, tiếng vang ong ong che giấu tất cả âm thanh.

Ứng Chiếu mờ mịt cầm máy sấy sấy tóc giúp Sơ Tranh.

Hắn cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên đến một màn này.

Ứng Chiếu cúi đầu xuống nhìn, cô gái ôm bé con, ngón tay chạm vào gương mặt trắng nõn của bé, như có như không thử đâm một cái.

Hình ảnh này làm Ứng Chiếu hơi hoảng hốt, trong lòng hiện lên một suy nghĩ rất quỷ dị.

Giống như họ là người một nhà...

Ứng Chiếu rùng mình một cái, hất suy nghĩ này ra.

Sao hắn lại có loại suy nghĩ này chứ.

Ứng Chiếu cẩn thận sấy khô hết tóc, sau đó tắt máy sấy tóc đi: "Được rồi."

"Ừ."

"Vậy tôi về trước nhé?" Ứng Chiếu buông máy sấy tóc xuống.

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ứng Chiếu."

Ứng Chiếu nhìn thấy vẻ mặt ấy của Sơ Tranh, trong lòng cũng căng thẳng theo.

"Sao... Sao thế?"

Ứng Chiếu cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.

Nhưng hắn cứ căng thẳng như thế.

Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh càng nghiêm túc hơn: "Nó tiểu rồi."

"Hả?"

Ứng Chiếu nhìn về phía bé con, trên mặt đất có một vũng nước đọng.

Người ôm lấy nó kéo căng khuôn mặt, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Bé con toét miệng cười, dáng vẻ không tim không phổi, y y a a la lối những âm tiết không có ý nghĩa.

"Phụt..."

Ứng Chiếu nhịn không được cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì?" Vẻ mặt Sơ Tranh hung dữ: "Đưa nó ra cho tôi!!"

Ứng Chiếu cố gắng nhịn cười, ôm bé con đi: "Xin lỗi... Bảo bảo không cố ý."

Không biết vì sao, luôn cảm thấy bộ dáng vừa rồi của cô có chút buồn cười.

Trên người Sơ Tranh cũng bị làm ướt, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, giọng điệu rất hung dữ: "Dọn sạch sẽ trên đất cho tôi."

Ứng Chiếu đi thay quần áo cho bé trước, sau đó tới quét dọn sàn nhà.

Xuất phát từ áy náy đối với cô chủ nhà, Ứng Chiếu thuận tiện dọn sạch toàn bộ phòng khách một lần.

"Đã dọn sạch sẽ rồi." Ứng Chiếu xác định không bỏ sót nơi nào nữa, nói với Sơ Tranh một tiếng: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây."

Sơ Tranh đứng rất xa, toàn thân viết rõ mấy chữ kháng cự, nghiêm mặt gật đầu.

"Vậy... Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

Khi Ứng Chiếu ra ngoài thuận tay đóng cửa lại.

Thần kinh kéo căng của Sơ Tranh lúc này mới giãn xuống.

Quả nhiên trẻ con là đáng ghét nhất!

-

Trình Phục và Phương Thốn Di tìm Sơ Tranh thêm một thời gian ngắn, phát hiện cô thật sự không để ý đến bọn họ.

Hai người tạm thời yên tĩnh xuống.

Dù sao ngay cả bóng của Sơ Tranh bọn họ cũng không nhìn thấy, không yên tĩnh thì có thể làm sao.

Sơ Tranh ấn lịch trên điện thoại, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng này.

Thẻ người tốt còn chưa tới trả tiền thuê nhà...

Sơ Tranh đang định đi tìm thẻ của cô thì Ứng Chiếu đến.

Ứng Chiếu vừa trở về từ bên ngoài, nhìn hơi mệt mỏi, lấy từ trong balo đeo bên người ra một phong thư: "Đây là tiền thuê nhà."

Sơ Tranh: "..."

[ Sao mà lắm chuyện thế này!! ]

Ứng Chiếu ngước mắt nhìn cô, muốn phân biệt ra một chút dị thường từ trên mặt cô.

Đáng tiếc mặc kệ hắn nhìn thế nào, vẻ mặt cô gái đối diện đều không chút gợn sóng.

Tiền thuê nhà hắn trả... Có chỗ nào có vấn đề sao?

Ứng Chiếu chỉ nghe thấy một câu như vậy, cho nên hắn hoàn toàn không hiểu Sơ Tranh có ý gì.

Ứng Chiếu: "Tháng sau tôi sẽ nhanh chóng trả cho cô."

Sơ Tranh: "..."

Không cần, thật sự không cần.

Thứ cô muốn căn bản không phải là tiền thuê nhà đâu được không?!

Chút tiền thuê nhà ấy có thể làm được gì!

Tức giận!

Thẻ người tốt làm bán thời gian mà kiếm được tiền vậy sao?

Có phải ta nên làm chút gì...

Ứng Chiếu quá mệt mỏi, cho nên không nhiều lời với Sơ Tranh, trả tiền thuê nhà xong thì trở về nhà mình.

Hắn sắp xếp cho bé xong, nhanh chóng tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng mà nằm ở trên giường rồi lại không ngủ được.

Hôm nay trên đường trở về hắn đọc được một tin tức.

Trong tin tức viết rằng Ngụy Trung Dương bị bắt đi điều tra...

Ứng Chiếu luôn cảm thấy chuyện này khá là vi diệu.

Phía sau Ngụy Trung Dương có thế lực gì, cho dù gã phạm sai lầm thì cũng sẽ có người cõng nồi thay gã.

Ứng Chiếu cũng không biết mình suy nghĩ gì, hắn vỗ vỗ mặt, hất những suy nghĩ loạn thất bát tao kia ra, nhanh chóng đi ngủ thôi, sáng mai còn phải làm việc.

Ứng Chiếu bận làm việc, số lần đụng độ Sơ Tranh có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng có đôi khi Ứng Chiếu sẽ cho Sơ Tranh một vài thứ, xem như quà cảm ơn vì cô đã cho mình khất tiền thuê nhà.

Thái độ của Sơ Tranh từ đầu đến cuối đều là nhàn nhạt.

Ứng Chiếu thật sự không cách nào phân biệt ra được cô ghét hay là thích.

Hôm nay Ứng Chiếu làm xong về nhà, hắn vừa ấn nút thang máy, thì cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra.

Cảnh tượng bên trong làm Ứng Chiếu sững sờ tại chỗ.

Trong thang máy, Sơ Tranh đang ấn lấy một người, nhìn dáng vẻ như vậy, chắc là đang đánh người.

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, người bên trong rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người.

[ Xong con bê, hắn còn cảm thấy ta là người tốt không? ]

[ Kéo ngược lại còn kịp không! ]

Lần này Ứng Chiếu nghe thấy hai câu.

Nhưng hắn đều nghe không hiểu gì lắm.

Mà người bị Sơ Tranh ấn thừa cơ tránh khỏi Sơ Tranh, lộn nhào chạy mất.

Bầu không khí không khỏi trở nên căng thẳng.

Sơ Tranh trấn định phủi phủi quần áo: "Vừa rồi anh nhìn thấy gì rồi?"

Ứng Chiếu nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi nên nhìn thấy cái gì?"

Sơ Tranh ra hiệu hắn đi vào.

Ứng Chiếu hít sâu, cẩn thận đi vào thang máy, đứng trong góc nhỏ.

Sơ Tranh ấn nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Mãi đến khi thang máy bắt đầu lên cao, Sơ Tranh chậm rãi lên tiếng: "Hiểu chuyện chút, đừng nói lung tung."

Ứng Chiếu hiểu trong một giây: "Tôi không nhìn thấy gì cả."

"Ngoan."

[ Miễn cho tôi lại phải động thủ giết anh. ]

Ứng Chiếu: "..."

Giết... Giết hắn?

Không, không đến mức đó chứ?

Ứng Chiếu lui vào trong góc thang máy, chờ ra khỏi thang máy, hắn bước nhanh về phía nhà mình.

"Anh chờ chút." Sơ Tranh gọi hắn lại.

Cơ thể Ứng Chiếu hơi run rẩy, chậm rãi dừng lại, ép buộc mình bình tĩnh: "Còn chuyện gì không?"

Sơ Tranh bảo hắn chờ, cô mở cửa vào phòng.

Trong lối đi nhỏ không biết có một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi cho tứ chi Ứng Chiếu lạnh buốt.

Ứng Chiếu ôm chặt bé, sờ sờ đầu oắt con.

Sơ Tranh rất nhanh ôm một cái thùng ra: "Tặng anh, tôi đưa qua cho anh, anh đi mở cửa đi."

Ứng Chiếu không dám hỏi là gì, cũng không dám từ chối.

Hắn cảnh giác sợ Sơ Tranh sẽ làm gì, nhưng đối phương chỉ chuyển cái thùng vào nhà cho hắn, sau đó thì đi, không lưu luyến chút nào.

Ứng Chiếu nghe thấy tiếng đóng cửa bên kia, thở ra một hơi, vội vàng đóng cửa lại.

Cái thùng Sơ Tranh đưa tới hơi lớn, bên ngoài cũng không ký hiệu gì.

Ứng Chiếu hơi chần chờ, tìm dao mở thùng ra.
Bình Luận (0)
Comment