Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Oắt con đại khái không rõ vì sao Sơ Tranh không dỗ mình.
Nhưng có sữa uống, rất nhanh oắt con đã quên luôn chuyện này.
Không có chuyện gì là bú sữa không giải quyết được.
Nếu có, vậy thì hai bình!
Sơ Tranh dùng khoảng hơn nửa ngày đã thăm dò rõ ràng được quy luật khóc của thằng oắt con này.
Hoặc là đói.
Hoặc là muốn đi tiểu.
Hoặc là nhàm chán.
Sơ Tranh là một người ngay cả thẻ người tốt cũng chẳng muốn dỗ, càng không thể nào đi dỗ một thằng nhãi con.
Cho nên oắt con chỉ có thể tự khóc một mình.
-
Bởi vì lo lắng Sơ Tranh không thể trôm nom được oắt con, cho nên Ứng Chiếu không dám chậm trễ, tan tầm là lập tức chạy về nhà ngay.
Thang máy cứ ngừng lại bất động mãi, Ứng Chiếu đành đi cầu thang bộ.
Nhìn sang phía thang máy một chút, phát hiện có người đang khuân đồ, hơn nữa lại đang chuyển về phía nhà Sơ Tranh.
Ứng Chiếu: "..."
Cô lại làm gì nữa vậy.
Ứng Chiếu đi tới cửa, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh đẩy xe đẩy trẻ em đi ra.
Xe đẩy trẻ em không phải xe của hắn, mà nhìn có vẻ khá cao cấp.
"Về rồi à?" Sơ Tranh thuần thục chào hỏi hắn.
"... Ừ. Cô đang làm gì vậy?"
"Mua cho nó ít đồ." Sơ Tranh chỉ chỉ oắt con, thuận tiện phá sản.
"..."
Sơ Tranh mua rất nhiều thứ về, đổi hết bàn ghế trong phòng khách luôn.
Sàn nhà trải thảm thật dày, xung quanh lắp đặt rào chắn.
Trong lúc nhất thời, nghìn câu vạn chữ của Ứng Chiếu không biết bắt đầu nói từ đâu.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa..."
"Vậy chúng ta đi ăn cơm." Sơ Tranh trả đứa bé cho hắn: "Anh ôm đi."
[ Oắt con thật phiền, vì... Ta nhịn! ]
Ứng Chiếu: "..."
Ở giữa không hiểu thấu cách âm, hắn không nghe rõ.
Ứng Chiếu mơ mơ hồ hồ đẩy oắt con đi xuống lầu cùng Sơ Tranh, đi ra khỏi cổng chung cư, Ứng Chiếu mới phát hiện trong tay oắt con ôm thứ gì đó.
Nhìn có chút giống một con thỏ làm bằng sứ.
Buộc một sợi dây, cột trên quần áo oắt con.
Ứng Chiếu cầm lên nhìn một chút, không nhìn ra manh mối gì, lại trả về.
"Hôm nay nó có khóc không?" Cả ngày nay hắn đều lo lắng về chuyện này.
"Không." Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Anh yên tâm."
[ Dám khóc đánh nó! ]
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu trầm mặc nhìn Sơ Tranh một chút, bây giờ làm cách nào hắn cũng không thể yên tâm nổi.
Nhưng Ứng Chiếu cũng nhìn ra được oắt con rất sạch sẽ, tinh thần cũng tốt, chắc đã được chăm sóc rất tốt.
Nơi ăn cơm là do Sơ Tranh chọn, khi vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng trông thấy bé con thì rất thích.
"Bé cưng của hai người thật đáng yêu."
"Không..."
Sơ Tranh rất không khách khí gật đầu, không lạnh không nhạt "ừ" một tiếng, chặn lời giải thích Ứng Chiếu muốn nói về.
Ứng Chiếu nắm chặt tay cầm xe đẩy, trong lòng yên lặng nói đây không phải là bé cưng của chúng ta.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười: "Tôi sắp xếp cho hai vị một vị trí có thể tiện chăm sóc bé hơn, được chứ?"
"Ừ."
Nhân viên cửa hàng giúp đỡ sắp xếp cẩn thận cho oắt con, Sơ Tranh và Ứng Chiếu ngồi xuống.
"Ăn gì thì tự chọn đi." Sơ Tranh đưa thực đơn cho Ứng Chiếu.
Ứng Chiếu vốn muốn nói hắn mời... Nhưng nhìn thấy giá cả trên thực đơn, hắn trầm mặc.
Chỗ này hắn không mời nổi.
"Cô chọn đi." Ứng Chiếu sẽ không giả vờ làm người giàu có, cho nên đẩy thực đơn về: "Tôi ăn gì cũng được."
Sơ Tranh "ồ" một tiếng, nhanh chóng chọn mấy món ăn.
Ứng Chiếu phát hiện những món ăn này đều là đồ hắn thích ăn.
Ứng Chiếu không biết là trùng hợp, hay là nguyên nhân khác, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ trong lòng.
"Cho thêm một phần bánh ngọt nữa." Sơ Tranh gấp thực đơn lại: "Lấy mấy món này trước đi."
"Vâng."
Tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh, trong lúc ăn cơm, Sơ Tranh chỉ thuận miệng hỏi hắn hôm nay làm việc thế nào, có mệt không.
Thái độ như đang nói chuyện trong nhà này làm cho Ứng Chiếu càng có cảm giác hoảng hốt hơn.
Giống như họ thật sự là một nhà ba người...
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, tốc độ ăn của cô gái không nhanh, cử chỉ ưu nhã.
Sơ Tranh đưa món bánh ngọt gọi cuối cùng cho Ứng Chiếu.
Ứng Chiếu sững sờ: "Cô không ăn?"
Hắn cho rằng cô gọi cho cô.
Sơ Tranh lắc đầu: "Không phải anh thích sao? Gọi cho anh đấy."
Trong lòng Ứng Chiếu vô cớ dâng lên một trận chua xót.
Ứng Chiếu đã bắt đầu sống một mình từ khi mười mấy tuổi, hắn phải tự chăm sóc tốt cho mình.
Không ai quan tâm hắn ăn có ngon không, mặc có đủ ấm không, lại càng không có ai chăm sóc hắn...
"Không muốn ăn sao?" Sơ Tranh thấy Ứng Chiếu bất động, hỏi một câu.
"Không phải." Ứng Chiếu hoàn hồn, cầm lấy cái nĩa nhỏ bắt đầu ăn bánh ngọt.
Trên bánh ngọt có một tầng mứt hoa quả, chua chua ngọt ngọt, ăn đến mức cả trái tim hắn cũng chua xót theo.
Sơ Tranh bảo hắn từ từ ăn, cô đứng dậy đi toilet.
Ứng Chiếu đợi cô đi rồi, quay đầu nhìn oắt con.
Lúc này oắt con ngoan cực kỳ, ngón tay mập mạp cầm con thỏ nhỏ kia xoay qua quay lại chơi.
Cạch ——
Oắt con lôi sợi dây ra khỏi quần áo rồi, tay nhỏ cầm không vững, đồ bị rơi xuống sàn nhà.
Ứng Chiếu khom người xuống nhặt, nhưng có người đoạt trước một bước.
Đối phương là một người tầm tuổi trung niên, cầm thứ kia xoay qua xoay lại nhìn, thần sắc hơi kích động.
Ứng Chiếu nghi hoặc: "Chào anh, thứ này..."
Người đàn ông trung niên: "Thứ này là của cậu sao?"
Ứng Chiếu lắc đầu: "Không phải, là... Của bạn tôi."
Người đàn ông trung niên giống như không nghe thấy lời Ứng Chiếu nói, tự hỏi: "Cậu có bán không? Tôi có thể ra cái giá này."
Người đàn ông trung niên giơ tay ra hiệu, Ứng Chiếu hoàn toàn nhìn không hiểu.
Sơ Tranh trở về, vừa vặn trông thấy Ứng Chiếu mang vẻ mặt mờ mịt nói chuyện với một người đàn ông.
Cô len lén nghe một xíu, biết đại khái chuyện gì xảy ra.
"Vậy giá này thì sao?"
Sơ Tranh lấy con thỏ nhỏ từ trong tay người kia về, một lần nữa nhét cho oắt con: "Không bán."
Người đàn ông trung niên kinh hãi, giơ tay che chở, sợ oắt con lại ném rơi.
Mẹ nó đây là đồ cổ đấy!!
Sao có thể đối xử thô lỗ như thế được, còn để một đứa bé cầm nữa chứ!!
Điên rồi!
"Cô gái, thứ này là của cô sao?"
"Tôi tặng nó rồi." Sơ Tranh chỉ vào oắt con: "Bây giờ là của nó."
Người đàn ông trung niên: "..."
Người đàn ông trung niên chưa từ bỏ ý định, Sơ Tranh bảo ông ta đến hỏi oắt con xem nó có cho không.
Rõ ràng oắt con rất thích món đồ chơi mới của nó, cũng không muốn cho, túm rất chặt.
Người đàn ông trung niên nghĩ hết cách cũng không thể dỗ dành oắt con buông tay.
Cuối cùng chỉ có thể không cam tâm trở lại bàn của mình.
"Thứ này có giá trị tận một triệu*?" Lúc này Ứng Chiếu mới tìm được giọng nói của mình về, không chắc chắn lắm hỏi Sơ Tranh.
(*1 triệu NDT = 3.331.050.000 VNĐ)
Người vừa rồi ra cái giá này đấy.
Hắn cho rằng đây chỉ là một món đồ chơi bằng sứ bình thường, loại mà một đồng ba cái mua ở quán ven đường ấy.
"Cũng tầm đó." Sơ Tranh qua loa nói: "Ăn xong chưa?"
Ứng Chiếu: "..."
Hắn còn ăn nổi nữa à!
Ứng Chiếu vội vàng lấy đồ ra khỏi tay oắt con, trả cho Sơ Tranh.
"Thứ này quá quý giá, cô cất đi." Rớt bể là một triệu lận đó, đền sao nổi.
Sao cô có thể tùy tiện cho bé con chơi vậy.
Oắt con ngửa đầu, giơ tay đòi.
Sơ Tranh lần nữa nhét cho oắt con: "Tôi tặng nó... Đồ tôi tặng nó, mắc mớ gì tới anh, anh bớt lo chuyện của người khác đi."
Khóe miệng Ứng Chiếu co giật: "Tôi là cha của nó." Đương nhiên là có quyền lo rồi!
"Vậy tôi làm mẹ nó."
[ Hời cho thằng nhãi con này rồi! ]
Ứng Chiếu: "..."