Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 277

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Kỷ Thành thở phì phò mặc quần áo: "Bảo bối, em không thể có chút giống một cô gái được sao?"

"Em có mà."

Sơ Tranh đắp chăn nằm trên ghế sofa, đầu gối lên cánh tay, giống như một đại gia.

Kỷ Thành liếc nhìn cô một cái.

Nhìn em bây giờ có giống con gái đâu chứ!

Làm gì có người con gái nào ở trên giường lại như vậy!

Thẹn thùng đâu?

Thận trọng đâu?!

Em còn dạy anh, em lên phía trên nữa chứ!

Nghĩ tới đây, vành tai Kỷ Thành liền có chút nóng bỏng.

Kỷ Thành tằng hắng một cái: "Bảo bối, muốn tắm rửa không?"

"Muốn."

Kỷ Thành giơ tay ôm Sơ Tranh lên, thấy dấu vết trên cổ Sơ Tranh, làm cảm giác khô nóng Kỷ Thành vừa bình phục lại được, lại bắt đầu bốc lên.

Hai người trong phòng tắm giày vò hơn nửa ngày.

Cuối cùng Kỷ Thành chỉ có thể ngầm cảm thán tại sao mình lại muốn mặc quần áo!

...

Dường như Kỷ gia thật sự rất cần Kỷ Thành, thường xuyên đến tìm hắn.

Nếu như là trước kia, nhất định Kỷ Thành sẽ lựa chọn trở về.

Bởi vì nơi đó đem đến cho hắn quá nhiều khuất nhục.

Hắn sẽ trở về tự tay hủy đi nó.

Nhưng bây giờ hắn nào dám trở về.

Nếu hắn dám trở về, còn không phải sẽ bị bắt lại nhốt vào phòng tối sao.

Kỷ Thành biểu thị không thể trêu vào bảo bối nhà mình, người mà so với xã hội đen còn lợi hại hơn được.

"Bọn họ dây dưa xong chưa?" Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, nhìn người bên ngoài xe.

Kỷ Thành sợ Sơ Tranh đụng phải: "Bảo bối bình tĩnh một chút, anh đi nói với bọn họ, em đừng tức giận."

Sơ Tranh chống tay trên tay lái: "Nhanh lên."

Kỷ Thành rất nhanh trở lại.

"Bọn họ sẽ không tới nữa chứ?"

"Sẽ không." Kỷ Thành cam đoan.

Sơ Tranh hài lòng gật đầu, cầm một miếng chocolate đút cho cho Kỷ Thành.

Kỷ Thành cố ý ngậm lấy đầu ngón tay cô, còn liếm một cái.

"Đừng lộn xộn."

Kỷ Thành nghiêng người tới, cánh môi dán vào, hương chocolate thơm nồng lưu chuyển giữa môi lưỡi hai người.

"Bíp bíp —— "

Phía sau có người nhấn còi thúc giục, Kỷ Thành buông cô ra.

"Bảo bối, anh ngọt không."

"Chocolate ngọt." Sơ Tranh thật lòng trả lời.

"..." Kỷ Thành phiền muộn ngồi trở lại ghế, rốt cuộc làm thế nào mà hắn và cô ở bên nhau được nhỉ?

Chờ chút...

Kỷ Thành thoáng chốc tỉnh ngộ, hình như đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng tỏ tình...

"Bảo bối, anh thích em." Kỷ Thành đột nhiên ghé mắt, giữa hàng lông mày thanh tuyển đều là ý cười mềm mại.

"Ừ."

Thẻ người tốt của ta không thích ta thì còn muốn thích ai?

Phản ứng của Sơ Tranh rất bình thường, không chút chập chùng.

Kỷ Thành tuyệt đối không thấy có gì ngoài ý muốn, còn cảm thấy rất đương nhiên.

Buổi chiều, Kỷ Thành ở thư phòng học tập, Sơ Tranh đột nhiên kéo cái ghế của hắn đi một vòng.

Kỷ Thành còn duy trì tư thế viết chữ, có chút dở khóc dở cười, giọng nói mang vẻ cưng chiều: "Bảo bối đừng nháo, anh vẫn chưa làm xong đâu."

Nói xong hắn muốn quay trở lại, nhưng Sơ Tranh ấn lấy cái ghế, không cho hắn di chuyển.

"Bảo bối." Kỷ Thành bất đắc dĩ.

Sơ Tranh đột nhiên nhét một miếng chocolate vào miệng hắn.

Chocolate tan ra, mùi thơm nồng đậm lan tràn trong miệng, Kỷ Thành hơi chớp mắt, Sơ Tranh đột nhiên hôn hắn một cái.

Mãi đến khi miếng chocolate tan hết, Sơ Tranh mới buông hắn ra, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc sờ đầu hắn: "Em nếm thử xem ngọt không."

"..."

Kỷ Thành còn chưa kịp phản ứng, thì cái ghế đã bị cô xoay trở lại, chờ Kỷ Thành quay đầu, Sơ Tranh đã rời khỏi phòng.

Kỷ Thành bỗng dưng cười ra tiếng, đầu ngón tay ma sát trên cánh môi hai cái: "Chỉ là muốn hôn anh, nói chững chạc đàng hoàng như vậy làm gì."

...

Người của Kỷ gia thật sự không tới tìm Kỷ Thành nữa.

Mấy năm đại học, Sơ Tranh trừ phá sản ra thì không làm chuyện đứng đắn gì.

Sau khi tốt nghiệp, trừ phá sản ra cũng không làm chuyện gì đứng đắn.

Một lần họp lớp cao trung nào đó.

Nữ sinh gả vào hào môn, nam sinh thăng chức tăng lương, tự mình mở công ty làm ông chủ, lăn lộn đến mức cũng có thể nói là hô mưa gọi gió được.

Tổ chức họp lớp chẳng qua cũng chỉ là một cái hình thức để khoe của mà thôi.

Sơ Tranh an tĩnh ngồi ở góc khuất.

"Các cậu biết gì chưa? Dư Duyệt nha, lần trước tớ gặp cô ta, đang làm phục vụ trong một cái KTV đó."

"Thật hay giả?"

"Tớ còn chụp hình lại, để tớ cho các cậu xem."

"Thật là không nghĩ tới..." Có người thổn thức một tiếng.

Nói đến Dư Duyệt, tự nhiên cũng có người kéo theo Tần Phong, chỉ là Tần Phong không tới tham gia họp lớp.

Nhưng vẫn có chút tin tức, bây giờ Tần Phong tiếp nhận sản nghiệp của gia đình, nhưng phụ nữ bên cạnh thì vẫn thay đổi liên tục.

"Sơ Tranh, bây giờ cậu đang làm gì thế?"

Bỗng nhiên có người hỏi một câu. Sơ Tranh cũng từng là nhân vật truyền kỳ, có tiền đốt đến hoảng, lúc ấy nghe đồn là được bao nuôi.

Mặc dù không có người chứng thực, nhưng khó tránh khỏi có một số người tin tưởng.

Cả phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

"Không làm gì cả." Trừ phá sản ra thì ta không có cái gì để làm nữa.

"Không làm gì cả? Vậy bây giờ cậu đang rảnh rỗi, tùy ý vui chơi à?"

"Ừ."

"Vậy cậu có thể hạnh phúc nha, không giống chúng tớ mệt gần chết."

"Ừ."

"Cậu và Kỷ Thành bây giờ còn ở bên nhau không?"

Kỷ Thành và Sơ Tranh một trước một sau tiến vào, Kỷ Thành ở bên phía nam sinh, bởi vậy nên bọn họ cũng không xác định được hai người này có còn ở bên nhau không.

Những năm này, Kỷ Thành càng lớn càng đẹp trai, bây giờ còn có thêm mị lực của một người đàn ông thành đạt.

Trước kia lúc còn đi học, mọi người còn chưa trải nghiệm cuộc sống, nghe thấy tin đồn là bị dọa sợ.

Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút thì thấy làm gì đáng sợ như vậy nữa, bởi nếu như thật sự giết người, thì chuyển trường coi như xong được à?

"Có." Sơ Tranh gật đầu.

"Ha ha, vậy các cậu thật là tốt, nhiều năm như vậy mà vẫn ở bên nhau."

"Ừ."

"..."

Đám người này vốn muốn hỏi chút tin tức bát quái, kết quả phản ứng của Sơ Tranh quá lạnh nhạt, hoàn toàn không có cách nào tiếp lời được.

Mọi người rất nhanh liền nói sang chuyện khác.

Chờ đến khi buổi họp lớp kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi, thì được cho biết bà chủ của nơi này mời khách.

Có người lắm miệng hỏi một câu bà chủ là ai.

Đối phương cũng không giấu diếm, nói thẳng tên Sơ Tranh.

Trên mặt một đám người có chút vi diệu, nhà hàng nơi bọn họ tụ họp này chỉ dành cho hội viên, hội viên lại thuộc về những người đặc biệt, người bình thường căn bản không thể lấy được.

Lúc đầu còn tưởng rằng trong bọn họ có người lợi hại, kết quả hóa ra lại là bà chủ nhà người ta mở cửa sau.

Bây giờ suy nghĩ đến chuyện mình làm ở bên trong một chút, mặt của đám người có chút nóng, dồn dập lấy cớ nhanh chóng rời đi.

...

"Hứa tổng, có mấy công ty không tệ, nếu không ngài gặp bọn họ một chút nhé?"

Sơ Tranh lật tài liệu, tùy ý gật đầu.

Người nói chuyện lập tức ra ngoài, gọi người tiến vào.

Những người này nói thao thao bất tuyệt, làm Sơ Tranh nghe đến có chút buồn ngủ, nếu không phải cần duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm, thì có lẽ cô đã sớm ngủ rồi.

"Hứa tổng, còn một công ty cuối cùng."

"Không gặp."

Sơ Tranh tiện tay chọn một công ty: "Chọn cái này đi. Kỷ Thành tới chưa?"

"Kỷ tiên sinh cũng sắp đến rồi."

Sơ Tranh gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Vừa đi ra khỏi văn phòng, thì có người tới nghênh đón.

"Tiên sinh, rất xin lỗi, Hứa tổng của chúng tôi đang rất bận, hẹn ngài lần sau."

"Tôi đã đợi lâu như vậy, người phía trước đều gặp, vậy tại sao lại không gặp tôi? Mấy người có ý gì đây?" Người đàn ông rất tức giận.

"Tiên sinh, ngài..."

"Hứa Sơ Tranh."

Người đàn ông bỗng nhiên kêu một tiếng.

Sơ Tranh ngoái nhìn, lờ mờ nhận ra đây là Tần Phong.

Tần Phong rõ ràng có chút sững sờ, bởi vì nguyên nhân thời gian, nên hắn không đi tham gia họp lớp, nhưng cũng biết chuyện xảy ra ở buổi họp đó. Không nghĩ tới lần nữa gặp gỡ, sẽ là cảnh tượng như vậy.

"Tần tiên sinh, thời gian của Hứa tổng rất gấp." Người bên cạnh Sơ Tranh nhanh chóng đi tới: "Chậm trễ thời gian của ngài, hết sức xin lỗi, tôi sẽ bàn chuyện với ngài."

Tần Phong không nghĩ tới hạng mục lớn như vậy, hắn phải đến xếp hàng chờ người ta gặp, kết quả người này lại là Hứa Sơ Tranh.

Không thể nói nên lời đó là cảm giác gì...

Điện thoại của Sơ Tranh rung lên một cái, cô ấn nghe.

Âm thanh của Kỷ Thành truyền tới.

"Bảo bối, anh đến rồi."

Sơ Tranh nhấc chân liền đi, Tần Phong muốn gọi cô, nhưng bị người phía sau ngăn lại, chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Bình Luận (0)
Comment