Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 311

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bị Sơ Tranh mắng là chó điên, lại bị một thứ không biết là gì khinh bỉ.

Có thể thấy được tâm tình Quân gia chủ hỏng bét đến bao nhiêu.

Ở trong kết vực của ông ta, mà còn có người dám khiêu khích mình như thế, đây cũng là lần đầu tiên Quân gia chủ gặp phải.

Vậy thì đi chết đi.

Kết vực đột nhiên trở nên nguy hiểm, giống như chỉ cần đi một bước, là sẽ bước vào cạm bẫy.

Đây chính là sức mạnh của "kết vực".

Chủ nhân của kết vực, có thể tùy ý lợi dụng kết vực để tiến hành công kích.

Ở đây, ông ta chính là chúa tể.

Dưới chân Sơ Tranh điểm nhẹ lên mặt đất, thân thể đột nhiên bay lên không, bay đến giữa không trung, lực lượng bàng bạc từ mặt đất cuốn lên, như vòi rồng cuốn về phía cô.

Toàn bộ không gian đều là gió như vậy, thân hình Sơ Tranh di động trên không trung, chỉ có thể mơ hồ trông thấy tàn ảnh.

Cô di động không có quy tắc gì, chỉ giống như là tùy ý tránh đi những cơn gió lộ ra vẻ uy hiếp kia.

Cuối cũng nữ tử rơi xuống biên giới của kết vực, bàn tay cô nhẹ giơ lên, năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt.

Ngân quang đột nhiên xuất hiện, lưu quang từ trên ngân tuyến xẹt qua, bọn nó bao vây những cái vòi rồng bốn phía kia lại.

Khi nữ tử hướng về phía trước người kéo một cái, vòi rồng phiêu tán trong không khí.

Toàn bộ kết vực lâm vào trong yên tĩnh.

...

Ngoài kết vực.

Sở Ứng Ngữ và Mộ Dung gia chủ chờ đợi trận chiến đấu này kết thúc, bọn họ tự tin, Sơ Tranh không phải là đối thủ của Quân gia chủ.

Đáy mắt Sở Ứng Ngữ cất giấu vẻ oán độc, tốt nhất là có thể làm cho cô chết trong tay Quân gia chủ.

Nữ nhân này lại dám thân thiết với Tạ Xu như vậy, Tạ Xu là của nàng ta!

Bọn họ không đợi đến kết quả, ngược lại đợi được một đám người khác đến.

Người đi phía trước là một nam tử.

Áo lông chồn màu trắng nặng nề phủ kín người hắn, sắc mặt lộ ra mấy phần tái nhợt của bệnh tật, mái tóc trắng như tuyết tản ra sau lưng hắn, khẽ giương lên theo từng bước đi của hắn, nam nhân này giống như thần minh bước ra từ trong gió tuyết.

"Khụ khụ khụ..."

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ của nam tử.

Sở Ứng Ngữ không biết hắn, nhưng Mộ Dung gia chủ biết.

"Thẩm gia chủ." Mộ Dung gia chủ nhíu mày chào hỏi, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự khinh thường: "Ở di tích thụ thương nặng như vậy, Thẩm gia chủ không ở trong nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sao lại lặn lội đường sá xa xôi đến đây làm gì?"

Trong lòng Thẩm gia chủ khẽ cười khổ.

Tất cả mọi người đều cho là hắn bị trọng thương khi ở trong di tích.

Nhưng sự thật thì không phải vậy.

Thân thể này của hắn...

Càng ngày càng kém, Thẩm gia sợ sẽ có người mượn cơ hội làm khó dễ, nên mới nói hắn bị trọng thương khi ở trong di tích.

"Khụ khụ khụ..." Thẩm gia chủ đến gần, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy ôn nhuận: "Đa tạ Mộ Dung gia chủ quan tâm."

Mộ Dung gia chủ bị nghẹn một chút.

Ai quan tâm ngươi chứ!

Thẩm gia chủ ở trước mặt Mộ Dung gia chủ cũng được coi là tiểu bối, Thẩm lão gia chủ đã qua đời, bởi vậy Mộ Dung gia chủ cũng không đem Thẩm gia chủ tuổi còn trẻ này để vào mắt.

Nhưng rốt cuộc cũng là một trong tam đại gia tộc.

Năm đó cũng cùng nhau tham dự qua, Mộ Dung gia chủ vẫn là ngậm lấy nụ cười lạnh rộng lượng nói: "Thẩm gia chủ đều đã tới, vậy không bằng ở cùng một chỗ đi?"

Thẩm gia chủ nắm quyền đỡ bên môi nhẹ giọng ho khan.

"Mộ Dung gia chủ, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

"Thẩm gia chủ có ý gì đây?" Mộ Dung gia chủ nheo lại mắt, nguy hiểm mở miệng: "Thẩm gia chủ, ngươi cũng đừng quên, chuyện năm đó, Thẩm gia các ngươi cũng có phần."

Sở Ứng Ngữ nghe được câu chuyện nửa vời.

Không biết đã từng xảy ra chuyện gì, nên cũng không dám tùy ý nói chen vào.

Thẩm gia chủ: "Mộ Dung gia chủ, ngươi không phát hiện, toàn bộ Đông Uyên đều bởi vì Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ mà đang phát sinh biến hóa sao?"

Mộ Dung gia chủ nhíu mày: "Chỉ là trùng hợp thôi."

"Thật sao?" Thẩm gia chủ thấp giọng ho khan, âm thanh kia rất nhỏ, nhưng lại nặng như chùy, đập vào đáy lòng Mộ Dung gia chủ.

Từ sau khi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, Đông Uyên quả thực càng ngày càng trở nên kỳ quái.

Tỉ như thời tiết này...

Lúc bọn họ tiến vào, gió tuyết đã lan tràn đến toàn bộ rừng rậm Linh Hài.

Rừng rậm Linh Hài vốn là nơi Huyền thú chiếm cứ, lúc này lại như rỗng, không trông thấy một con Huyền thú nào cả.

Ầm ——

Không khí bỗng nhiên nổ tung.

Thẩm gia chủ được người bên cạnh mang tránh đi, Mộ Dung gia chủ bởi vì đứng ở vị trí không khéo, bị lan đến gần, xoay chuyển hai vòng trên không trung mới giữ vững thân thể.

Sở Ứng Ngữ thì xui xẻo hơn.

Thực lực nàng ta không tốt được như Mộ Dung gia chủ, trực tiếp bị đánh bay, đập xuống phế tích cách đó không xa.

Những người còn lại cũng không khá hơn chút nào.

Quân gia chủ từ ngã từ không trung xuống, nhìn qua đã thoi thóp.

Mà Sơ Tranh đứng giữa không trung trống rỗng, không thấy nửa phần chật vật, thanh quý vô song, như đế vương đột nhiên lâm thế, bễ nghễ nhìn sông núi dưới chân mình.

Cô đảo mắt nhìn xuống phía dưới, thấy rất nhiều người và nhìn thấy những cái bảng hiệu của đám người phía sau: "Đều đã đến đông đủ."

Người lúc trước hủy diệt Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, đều đã tới.

Quả nhiên, người một nhà quan trọng nhất là phải chỉnh tề.

Mộ Dung gia chủ kinh hãi trong lòng.

Ở trong kết vực của Quân gia chủ tự mình kết mà lại thua...

Quân gia chủ phun ra hai ngụm máu, chống đỡ thân thể, lung la lung lay đứng lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cô: "Ngươi, ngươi là đứa bé năm đó!"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đứa bé gì, ta không phải."

Mặc kệ là nói cái gì, phủ nhận trước rồi tính.

"Huyền khí của ngươi là vô sắc." Quân gia chủ cắn răng: "Ta sẽ không nhận sai, ngươi lại không chết."

"Lúc trước ngươi còn muốn giết chết ta à?" Sơ Tranh nghe được trọng điểm.

Con chó điên này sao không lên trời luôn đi!

"Huyền khí vô sắc?" Mộ Dung gia chủ cũng nghe thấy Quân gia chủ nói, biểu cảm trở nên cổ quái.

"Rốt cuộc ngươi là ai?!" Quân gia chủ chất vấn.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta từng nói rồi, ký ức của các ngươi không tốt, hay là năng lực phân tích không tốt."

"Ngươi là Quân Sơ Tranh, vậy nàng là ai!?" Quân gia chủ chỉ vào Sở Ứng Ngữ đang lơ ngơ ở một bên.

"Sở Ứng Ngữ." Sơ Tranh bình tĩnh nói: " Đại hoàng nữ của Tĩnh Nguyên quốc."

Tĩnh Nguyên quốc...

Đây là quốc gia hạ giới.

Người Đông Uyên gọi chung bên kia là hạ giới.

"Ngươi nói bậy." Sở Ứng Ngữ phản bác: "Phụ thân, nàng đang gạt người, ta không biết Sở Ứng Ngữ gì đó."

Đại hoàng nữ Tĩnh Nguyên quốc có thể so sánh với Đông Uyên sao?

Nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận.

Ánh mắt Quân gia chủ lưu chuyển trên người Sơ Tranh và Sở Ứng Ngữ.

"Quân gia chủ, không biết có thể nghe ta một lời được không." Thẩm gia chủ bỗng nhiên lên tiếng.

Quân gia chủ không nói tiếng nào.

Thẩm gia chủ liền xem là ông ta đồng ý: "Tin đồn năm đó ta cũng nghe qua một chút, nghe đồn đứa bé kia có thể phá vỡ Đông Uyên, nhưng mà khi dị tượng giáng lâm, Quân gia cũng không có hài tử nào sinh ra, không ai tìm được đứa bé này, nên cái tin đồn kia cũng trở thành một lời đồn không có thật, không có ai nhắc lại nữa."

Sơ Tranh: "..."

Trong đó còn có một màn kịch như thế à?

Ta lợi hại vậy sao??

Hai mươi năm trước, Quân gia trời giáng dị tượng, có người tiên đoán đó là quân chủ được sinh ra, Đông Uyên sẽ bởi vậy mà bị người phá vỡ.

Nhưng mà lúc ấy Quân gia cũng không có ai sinh hạ hài tử.

Nhưng có một cặp vợ chồng ở nhờ tại Quân gia, lại vừa lúc sinh hạ một hài tử.

Đứa bé được tiên đoán là có thể phá vỡ Đông Uyên này cũng không phải của Quân gia.

Quân gia sẽ làm ra chuyện gì nữa?

Lúc này Quân gia chủ trông thấy người vốn đã nên chết đi này, tâm tình vô cùng phức tạp.

Không chỉ là bởi vì Sơ Tranh, mà còn bởi vì Sở Ứng Ngữ, dung mạo của hai người tại sao lại giống nhau như thế? Đây không có khả năng là trùng hợp...

Thẩm gia chủ tiếp tục nói: "Dưới cơ duyên xảo hợp, ta còn biết được một số chuyện, nói cho chư vị nghe một chút."
Bình Luận (0)
Comment