Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Triệu gia: "..."
Tiểu nha đầu này còn rất biết cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh nha?
Nhưng mà sao nghĩ đến lại thấy tức giận thể nhỉ?
Ông ta xem bọn họ như người bị ức hiếp.
Người ta lại coi như đây là một chuyến nghỉ phép...
Triệu gia cảm thấy nếu còn nói chuyện với Sơ Tranh nữa, sớm muộn gì mình cũng bị tức chết.
Cũng may là đã đến nơi rồi.
Tòa biệt thự độc lập, xung quanh không còn những kiến trúc nào khác.
Bên trong biệt thự trang trí rất xa hoa, khắp nơi đều lộ ra phong cách của nhân vật lớn.
Sơ Tranh đi vào, rất không khách khí chiếm lấy ghế sofa phòng khách, vị trí vốn thuộc về chủ nhân người ta.
Triệu gia: "..."
Triệu gia hít sâu một hơi, cầm cây gậy, cũng không ngồi xuống.
"Sơ Tranh tiểu thư chờ một lát."
Triệu gia mang vệ sĩ rời đi.
Gian phòng lập tức an tĩnh lại.
Sở Vụ vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy xung quanh có tiếng khóa cửa.
Sở Vụ lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
"Ông ta nhốt chúng ta ở đây."
"Ừ." Sơ Tranh trấn định ngồi trên ghế sofa.
Vội cái gì.
Không phải chỉ bị nhốt một chút thôi sao.
Vấn đề nhỏ.
Không sao.
Sở Vụ nhíu mày, nhìn về phía Sơ Tranh vẫn bày biện tư thế làm khách trên ghế sofa.
Cô không lo lắng sao?
"Ông ta muốn làm gì chúng ta?"
Sơ Tranh ngước mắt nhìn về phía trần nhà, từ miệng thông gió có làn khói tràn ngập tiến vào.
Sở Vụ cũng nhìn thấy.
Sơ Tranh vẫy tay gọi Sở Vụ qua.
Sở Vụ nhíu mày, thấy tốc độ lan tràn của khói càng lúc càng nhanh, hắn bước nhanh đi đến bên người cô.
...
Triệu gia đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong khói sương cuồn cuộn, hoàn toàn thấy không rõ gì cả.
"Triệu gia, đã nửa tiếng rồi."
Triệu gia chống gậy, gõ xuống mặt đất hai cái: "Báo cho Tang Mộng tiểu thư."
"Dạ."
Triệu gia nhìn vào bên trong, ánh mắt nhiễm lên một chút kích động.
Tang Mộng tiểu thư nói đến nghiêm trọng như thế, ông ta còn tưởng là rất khó đối phó, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.
Tang Mộng tiểu thư nói muốn dùng Sở Vụ làm mồi nhử, phòng ngừa vạn nhất.
Nhưng mà xem ra, là Tang Mộng tiểu thư quá xem trọng hai người kia rồi.
Rất nhanh thôi ông ta sẽ có được một thân thể khỏe mạnh...
"Tang Mộng tiểu thư tới."
Có người nói nhỏ bên tai Triệu gia một tiếng.
Nhanh như vậy?
Triệu gia quay người, quả nhiên trông thấy cái bóng người quen thuộc kia.
Ông ta lập tức nghênh đón.
"Tang Mộng tiểu thư, người này tôi đã bắt được cho ngài rồi." Dáng vẻ của Triệu gia đầy thận trọng, hoàn toàn không có khí thế mà lão đại nên có.
"Người đâu?"
Triệu gia lập tức nói: "Đang ở bên trong, ngài yên tâm, chưa hết một ngày, bọn họ tuyệt đối sẽ không tỉnh lại."
Tang Mộng gật đầu: "Vào xem."
Triệu gia bảo người đóng cơ quan bên trong lại, chờ khói tản ra một chút, mới đưa cho Tang Mộng một cái mặt nạ phòng độc.
"Không cần." Tang Mộng trực tiếp đi vào trong phòng.
Đáy lòng Triệu gia vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Tang Mộng, lại cảm thấy bình thường.
Ông ta cũng không dám không mang, đeo mặt nạ lên, tiến vào bên trong.
Khói vẫn chưa hoàn toàn tản ra, hoàn cảnh trong phòng có chút mơ hồ.
"Người ở đâu?"
"Bên kia." Triệu gia đi vào trong phòng khách: "Bọn họ..."
Thanh âm của Triệu gia im bặt lại.
Làn khói giống như né tránh khỏi ghế sô pha, hình thành nên một khu vực chân không.
Mà lúc này trên ghế sofa, một tay Sơ Tranh khoác lên lưng ghế sofa, một tay khác ôm lấy Sở Vụ, từ đầu đến chân, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra bá khí "ta là lão đại".
"Lâu như vậy mới đến." Ánh mắt bình bĩnh của nữ sinh nhìn sang: "Các ngươi là rùa đen sao?"
Vương bát đản cũng nhanh hơn các ngươi.
(Từ Vương bát (王八) trong Vương bát đản (王八蛋) nghĩ là con rùa. )"Cô.." Đáy lòng Triệu gia tràn đầy khiếp sợ: "Sao cô không có việc gì."
Bởi vì Tang Mộng từng cố ý dặn dò, nên ông ta đã dùng lượng thuốc gấp 10 lần.
Thế nhưng bây giờ cô vẫn khỏe mạnh ngồi ở chỗ này...
"Tôi phải có chuyện gì." Ánh mắt Sơ Tranh nghiêng nghiêng, nhìn về phía Tang Mộng đứng sau lưng Triệu gia.
Đã biết ngay là con chó điên này mà.
Chính diện không đánh được ta, liền lén lút tính kế sau lưng ta.
Đáy lòng Triệu gia rất bồn chồn, ông ta không dám đứng phía trước nữa, mà lập tức lui về phía sau Tang Mộng.
Tang Mộng dùng ánh mắt như nhìn phế vật, trừng Triệu gia một cái.
"Sơ Tranh, nếu ngươi còn sống, thì không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, không để ta nhìn thấy ngươi, thì ngươi còn có thể bình yên mà sống được."
Đáy mắt Tang Mộng hiện lên một tia ngoan lệ.
Đã bị cô ta trông thấy, vậy cô không thể không chết.
Ngón tay trắng nõn tinh tế như ngọc trúc của Sơ Tranh gõ nhẹ lên ghế sofa, giọng nói của cô vang lên theo tiết tấu: "Ngươi có thể đâm mù chính mình."
Như thế thì sẽ không nhìn thấy ta nữa.
Tốt biết bao nhiêu!
Tang Mộng cười lạnh: "Từng chết một lần, ngươi bây giờ ngược lại trở nên dẻo mồm dẻo miệng."
Cô ta ngừng nói, giọng điệu nhanh chóng chuyển biến: "Nhưng mà, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi."
"Ngày chết của ta?" Hai đầu lông mày Sơ Tranh giống như nhiễm lên băng sương, lãnh ý làm người ta sợ hãi: "Ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi."
Tang Mộng chỉ cười lạnh, như đã định liệu trước vỗ vỗ bàn tay.
Bốn phía đột nhiên tối xuống.
Triệu gia sợ đến mức đi loạn ở chỗ cũ, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.
Sơ Tranh không hoảng hốt chút nào, cô kéo Sở Vụ hôn một cái: "Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này."
Tang Mộng nhẹ a một tiếng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ tiễn hắn đi cùng ngươi, để các ngươi ở dưới đó tiếp tục ân ái."
Tang Mộng cường điệu hai chữ ân ái.
Sơ Tranh đứng dậy, đột nhiên đạp một cước lên bàn trà trong phòng khách.
Bàn trà xoạt một tiếng, trượt về phía Tang Mộng.
Tang Mộng nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống bàn trà, bàn trà ngừng hoạt động.
"Nếu ta là ngươi, thì bây giờ sẽ không ngu ngốc chọc giận ta." Giọng điệu Tang Mộng đầy âm trầm: "Cho dù ngươi có chút bản lĩnh, nhưng cũng đừng quên, ngươi đã mất đi cánh."
"Cho nên ngươi không phải ta." Ánh mắt Sơ Tranh rất lãnh đạm: "Ngươi còn dám nói đến cánh, lá gan cũng rất lớn."
"A."
Tang Mộng lạnh lẽo a một tiếng, xoay người mà lên, bàn trà bỗng nhiên bay vọt về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh khí định thần nhàn đứng đấy, khi bàn trà sắp đụng vào mình, cô giơ chân lên, mũi chân dễ dàng chống lấy bàn trà.
Động tác gọn gàng, tư thế đẹp trai tiêu sái.
Dung mạo lãnh đạm, dường như cũng tăng thêm mấy phần soái khí.
Làm tim người xem đập thình thịch, rất muốn vì cô mà hét lên.
Tang Mộng giật mình trong lòng.
Cô ta cũng không phải đơn giản chỉ đạp bàn trà về như vậy, mà phía trên đó còn mang theo lực lượng của cô ta.
Sao lại thế...
Nếu như Tang Mộng có thể trông thấy, vậy cô ta sẽ phát hiện xung quanh bàn trà là những sợi dây nhỏ màu bạc, chính những sợi dây nhỏ đó, làm bàn trà dừng lại.
Sơ Tranh chỉ nhấc chân, bày cái tư thế làm màu mà thôi.
【... 】 Ta cần phải đổi mới nhận thức về tiểu tỷ tỷ rồi.
Chỉ bạc không chỉ quấn quanh bàn trà, mà lúc này, ở trong căn phòng, khắp nơi đều là những sợi chỉ nhỏ màu bạc giao thoa.
Mũi chân Sơ Tranh dùng sức, đạp bàn trà về.
Tốc độ của bàn trà không nhanh, Tang Mộng không để vào mắt, nhưng khi cô ta tiếp xúc với bàn trà, một cỗ lực lượng vô hình đụng bay cô ta.
Tang Mộng xoay vòng trên không trung theo đường parabol, cuối cùng nện lên bậc cầu thang.
Cầu thang làm bằng gỗ, bị cô ta đập xuống như vậy, lan can hai bên đứt gãy, lăn xuống mặt đất, lộn thêm hai vòng rồi mới dừng lại.
Tang Mộng lập tức muốn đứng lên.
Nhưng trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày, động tác của cô ta bỗng nhiên dừng lại.
Một giây sau, toàn bộ cơ thể cô ta bị đạp xuống, hung hăng đè lên mặt đất.
Đầu gỗ vỡ vụn trên mặt đất, đâm vào da thịt, máu tươi túa ra.
Thân thể của bọn họ cũng giống như người bình thường, sẽ chảy máu, sẽ bị thương, chẳng qua là có năng lực, nên tốc độ khép miệng cực nhanh.
"Ta chọc giận ngươi thì thế nào."
Thanh âm thanh lãnh đạm mạc, nổ tung trên đỉnh đầu Tang Mộng.
Tang Mộng chỉ cảm thấy trong nháy mắt kia, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ lại, cảm giác ngạt thở từ bốn phương tám hướng vọt tới.