Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi trong đầu Tuyết Uyên đầy phong hoa tuyết nguyệt, Sơ Tranh lạnh như băng uy hiếp: "Còn dám không mang giày chạy khắp nơi, đánh gãy chân của ngươi."
Cái này bẩn đến bao nhiêu chứ!
Trên mặt tiểu cô nương không có nhiều biểu cảm.
Nhưng Tuyết Uyên cảm giác được một cỗ khí thế hung sát.
Tuyết Uyên lập tức có chút sợ, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn đến một cái lối nhỏ, quay người liền vọt về phía lối nhỏ đó.
Chờ chạy được một khoảng cách, Tuyết Uyên chống lên cái cây bên cạnh thở dốc.
"Tại sao bản tôn phải chạy?"
Tuyết Uyên ảo não.
Hắn chính là hung thú, chủng loại siêu hung ấy ấy.
Chạy cái gì mà chạy chứ!
Tuyết Uyên chỉnh lý tốt tâm tình, kiên định lần sau gặp mặt tuyệt đối không chạy, phải tìm về khí thế của hung thú.
...
Yêu tộc không ngừng có yêu mất tích, rốt cuộc chỗ mất tích này cũng đến phiên Thập Lý Bát Sơn.
Mấy yêu tinh tuần tra dưới núi, đột nhiên không thấy tăm hơi.
Nếu như là bình thường, thì có thể là bọn họ tự chạy, thế nhưng kết hợp với tình báo trước đó, rõ ràng không phải.
Sơ Tranh làm Đại Vương trên danh nghĩa của Thập Lý Bát Sơn, xảy ra chuyện như vậy, nếu như còn không quản, vậy thì thật có lỗi với thân phận của cô.
"Có phát hiện điều gì dị thường không?"
Sơ Tranh đứng ở địa điểm được cho là nơi mất tích, đánh giá bốn phía.
"Không có, phía trên đều không nghe thấy âm thanh, nhưng khi xuống dưới xem xét, thì nơi này không còn bóng dáng ai nữa."
Tin tức mà khách điếm Vạn Vật bên kia truyền tới, Sơ Tranh không để trong lòng, nhưng Hổ Vương không thể không quản, bởi vậy trên Thập Lý Bát Sơn tuần tra rất dày đặc.
Theo tin tức khác, khi mất tích, chính là lặng yên không một tiếng động như vậy.
Sơ Tranh bực bội.
Bối cảnh xung quanh cũng bắt đầu phát ra hai chữ "phiền phức".
"Mới sáng sớm mà các ngươi đã ở đây ồn ào, không có chuyện gì làm sao?"
Giọng nói đầy ngạo khí lại mang theo mấy phần mềm mại của thiếu niên, vang lên từ đỉnh đầu.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên, chẳng biết Tuyết Uyên nằm trên tàng cây từ lúc nào, đầu gối lên cánh tay, bắt chéo hai chân, dưới vạt áo màu đen, lộ ra một đôi chân trần.
Sơ Tranh: "..."
Vật nhỏ lại không đi giày!
"Tuyết, Tuyết Uyên đại nhân." Giọng nói Hổ Vương phát run, tiểu tổ tông này ở phía trên từ bao giờ? Gần đây không phải hắn luôn trốn tránh Đại Vương sao?
Đại Vương... còn nói... Tuyết Uyên đại nhân dục cầu bất mãn...
Trong đầu Hổ Vương không tự chủ được bắt đầu có một đoàn tàu hỏa chạy qua.
Ánh mắt Sơ Tranh lãnh đạm: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Bản tôn vẫn luôn ở chỗ này."
Gần đây hắn không dám về trên núi, ban đêm đều đi dạo dưới chân núi, tùy tiện tìm một chỗ nằm qua một đêm.
Hổ Vương: "Vậy... vậy Tuyết Uyên đại nhân nhìn thấy... nhìn thấy cái gì không?"
Tuyết Uyên: "Nhìn thấy."
Con ngươi Hổ Vương sáng lên: "Xin hỏi Tuyết Uyên đại nhân, ngài trông thấy cái gì? Bọn họ mất tích thế nào vậy?"
Tuyết Uyên liếc hắn một cái.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, vừa ngạo khí lại vừa bất mãn nói: "Tại sao bản tôn phải nói cho ngươi biết?"
Hổ Vương: "..."
Quần áo phần phật vạch phá không khí, thiếu niên nhanh nhẹn rơi xuống đất, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía người đứng ở chính giữa: "Ngươi muốn biết, bản tôn ngược lại có thể nói cho ngươi."
"Không, ta không muốn." Sơ Tranh lãnh đạm cự tuyệt, trong tầm mắt kinh ngạc của thiếu niên, lấy ra một đôi giày: "Đi giày."
Tuyết Uyên: "..."
Hổ Vương yên lặng nhìn Tuyết Uyên bị Sơ Tranh ép đi giày.
Khi ánh mắt tràn ngập nguy hiểm của Tuyết Uyên nhìn qua, quả quyết che mắt lại.
Hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tuyết Uyên cảm thấy thời kỳ động dục của mình vẫn chưa qua, bởi vì Sơ Tranh dựa vào gần hắn một chút, hắn liền cảm thấy muốn...
Đáng sợ nhất là chính hắn không nhịn được muốn tới gần cô.
"Ngươi thật sự không muốn biết?" Tuyết Uyên thay đổi lực chú ý của mình.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, Tuyết Uyên nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt cô.
Cặp mắt kia bình tĩnh lại đạm mạc, không thấy nửa phần gợn sóng.
Sơ Tranh cúi đầu xuống, không nói tiếp.
Tuyết Uyên dời ánh mắt, nói nhỏ: "Đêm qua, có ma khí xuất hiện ở gần đây, nhưng không trông thấy Ma tộc, mấy con yêu tinh kia biến mất trong hư không."
"Chỉ có ma khí?"
Tuyết Uyên lập tức trừng mắt nhìn về phía Hổ Vương đang tra hỏi.
Cũng dám chất vấn bản tôn!
Ánh mắt thiếu niên vô cớ hung hãn, áp bức vô hình bao phủ tới, Hổ Vương bị dọa đến run chân, thiếu chút nữa là quỳ lạy Tuyết Uyên.
Hổ Vương khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ là Ma tộc?"
"Không phải Ma tộc." Tuyết Uyên phủ nhận.
"..." Làm sao ngài biết!
Hổ Vương nhịn xuống, không hỏi ra, sợ Tuyết Uyên lại cho mình một ánh mắt đầy sát ý.
Sơ Tranh cũng không cảm nhận được gần đây có ma khí.
Dựa theo cách nói của Tuyết Uyên, thì là ma khí xuất hiện, tiểu yêu biến mất, sau đó những ma khí kia cũng không thấy tung tích.
Nếu như không phải Tuyết Uyên trông thấy hiện trường, thì có lẽ cũng không ai phát hiện ma khí từng xuất hiện...
Hiện tại cũng không có đầu mối gì.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, nói: "Về trước đi, ban đêm rồi nói."
Sơ Tranh kéo Tuyết Uyên rời đi, Tuyết Uyên đi giày, đi đường rất không thích ứng, xiêu xiêu vẹo vẹo, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
Sơ Tranh duỗi tay đỡ lấy eo hắn, cuối cùng dứt khoát kéo người qua, trực tiếp ôm lấy.
Hổ Vương đứng ở phía dưới, xa xa nghe thấy tiếng rống tức hộc máu của Tuyết Uyên.
...
Trăng sáng treo cao, đêm lạnh như nước.
Tuyết Uyên bực bội ngồi xổm trong lùm cây, hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Sơ Tranh bên cạnh.
Sơ Tranh dựa vào một cái cây, ánh trăng xuyên qua tán cây, pha tạp trên người cô, tựa như dát lên một tầng sương lạnh.
Nửa gương mặt của cô ẩn trong bóng đêm, chỉ lộ ra non nửa sườn mặt.
Lần đầu tiên Tuyết Uyên phát hiện dung mạo của cô rất đẹp.
Không phải cái loại đường hoàng xinh đẹp kia, mà là một loại nội liễm thật đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp.
Trong đầu Tuyết Uyên tất cả đều là hình dáng của cô.
Không thể tiếp tục nghĩ về cô nữa!
Tuyết Uyên dời ánh mắt, ép buộc mình tỉnh táo lại: "Sao ngươi biết hung thủ sẽ tiếp tục tới?"
"Trên Thập Lý Bát Sơn nhiều yêu tinh." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.
"..." Yêu tinh trên Thập Lý Bát Sơn đâu chỉ là nhiều, nhìn đến mức hắn rất muốn ăn.
Vừa nghĩ tới nhiều yêu tinh như vậy nhảy nhót tưng bừng ở trước mặt mình, mà không thể ăn, Tuyết Uyên liền bực đến không chịu được.
"Vậy hắn cũng không nhất định sẽ xuất hiện ở đây." Tuyết Uyên nói: "Chờ ngươi đi qua, người đã sớm chạy."
"Ừ."
"Ngươi không lo lắng?"
Sơ Tranh lắc đầu.
"Ta phát hiện..." Tuyết Uyên ngừng một chút: "Ngươi thật sự máu lạnh, vô tình!"
"Ừ." Sơ Tranh rất hào phóng thừa nhận.
Cô chính là loại người máu lạnh vô tình, thì sao?
Thế giới lớn như vậy, những người khác nhau sẽ có cách sống khác biệt, cô chỉ thích như vậy.
Sơ Tranh nhớ có người từng nói: Cô chỉ thích mình, chỉ để ý đến chính mình...
Khóe miệng Tuyết Uyên co giật một cái: "Ngươi không phải người Thần tộc sao? Thần tộc các ngươi không phải là loại người lòng mang đại nghĩa, quan tâm chúng sinh à?"
Tuyết Uyên nói xong, phát hiện Sơ Tranh đang nhìn hắn.
"Ta chỉ quan tâm ngươi." Người khác cũng không phải thẻ người tốt, quan tâm thì được ích lợi gì?
Tim Tuyết Uyên đập loạn.
Nửa ngày mới khô cứng nói: "Có phải ngươi coi trọng bản tôn không!"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Ừ."
Thẻ người tốt chính là của ta mà!
Không có bệnh!
Tuyết Uyên: "!!!"
Tuyết Uyên không thể không thừa nhận, lúc này trái tim mình có chút hoảng loạn, còn trộn lẫn thêm một tia động tâm bí ẩn.
"Ta, bản tôn chính là hung thú!" Thiếu niên xuất ra khí thế của hung thú: "Ngươi là Thần tộc, ngươi thế mà lại coi trọng bản tôn, ngươi điên rồi sao?"
Ánh mắt lạnh căm căm của Sơ Tranh quét hắn một chút, đột nhiên đi qua phía bên hắn, nắm lấy cằm hắn, đè người lên trên thân cây: "Ngươi có ý kiến?"
Tuyết Uyên: "..."
Ta mẹ nó là hung thú aaa!
Siêu hung!
***
Chương này dành tặng cho vuongky1999 chúc nàng năm mới an khang hạnh phúc