Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Em xác định không phải mình gặp quỷ chứ?"
"..."
"Đây chính là lý do em đến trễ?"
"..."
Tấn Thần ngậm miệng, cậu vẫn đừng nói lời nào thì hơn.
Bằng không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ruột nhà mình làm tức chết.
"Anh, anh thật sự muốn tham gia à?"
Người đàn ông không đáp lời, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ không hề động, dừng lại ở 2 giờ 30 phút rạng sáng.
Tấn Thần thấy thế thì khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, lại sợ nói nhầm, kìm nén đến mức khó chịu.
Người đàn ông cầm áo khoác, tùy ý khoác lên người, tự mình chống lên ghế sofa, ngồi vào xe lăn.
Tấn Thần đứng nhìn, không có ý tứ muốn giúp đỡ.
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông chậm rãi nói: "Gia giáo của Tấn gia em bỏ đi đâu rồi?"
"Anh, rõ ràng bọn họ không có ý tốt, anh làm gì..."
Thanh âm của người đàn ông rất bình thản, giống như thần tiên không màng thế sự: "Chút chuyện nhỏ này, không cần để trong lòng."
Tấn Thần: "..."
Đây mà là thần tiên cái mẹ gì, đây rõ ràng là ma quỷ!
Tấn Thần đẩy xe lăn ra ngoài, ấn thang máy —— tầng 12.
Đáy lòng Tấn Thần có chút kích động, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu tiên nữ của mình đó!
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
"Em tư xuân?"
Người đàn ông ngay cả đầu cũng không quay lại, tựa hồ đã biết Tấn Thần có cái đức hạnh gì.
Tấn Thần trợn mắt trừng một cái: "Em tuổi này tư xuân không phải rất bình thường sao?"
"Bình thường." Người đàn ông gật đầu, lúc Tấn Thần đang nghĩ xem sợi dây thần kinh nào của anh ruột nhà mình không đúng, liền nghe hắn nói: "Trở về bảo dì làm cho em nhiều món ăn bổ thận một chút, đừng ném mất mặt mũi của Tấn gia."
Tấn Thần: "???"
Mẹ nó!
Đinh ——
Cửa thang máy kịp thời mở ra, ngăn cản thảm kịch anh em tương tàn sắp diễn ra trong thang máy.
Tấn Thần phẫn nộ đẩy người đàn ông rời khỏi thang máy, trên hành lang có mấy cô gái đứng tiếp khách, thấy bọn họ ra, đầu tiên là sững sờ, bị dung mạo của người đàn ông làm rung động.
Một lát sau không thất lễ tươi cười chào đón, mời bọn họ đi vào.
Chờ khi hai người đi khuất, các cô gái tiếp khách mới kích động lên tiếng.
"Rất đẹp trai nha!"
"Đó là ai thế, sao lại đẹp trai như vậy chứ."
"Chỉ có chút đáng tiếc, là người tàn tật..."
"Nhưng nếu thật sự nhìn kỹ, thì ngay cả một cô gái như tôi cũng thấy ghen tỵ!!"
"Nam sinh đẩy hắn cũng thật đẹp!!"
...
Yến hội y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình.
Tiếng nhạc êm tai che giấu âm thanh trò chuyện ở giữa sảnh, Sơ Tranh đi theo dòng người tiến đến, những cô gái xinh đẹp luôn luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng mà đại đa số người đối với Sơ Tranh, chỉ là quan sát.
Dung mạo của cô rất đẹp, không thể nghi ngờ.
Trong bộ lọc thị giác của sinh vật giống đực, cô có thể rất nổi bật, nhưng không ai dám đi tới bắt chuyện.
Vì sao không dám?
Những người này cũng nói không nên lời nguyên nhân là do đâu.
Cô gái kia lạnh lùng thanh nhã đứng ở nơi đó, giống như tự mang theo khí thế người sống chớ quấy rầy, làm cho người ta không dám đến bắt chuyện.
Sơ Tranh bưng một ly Champagne, ánh mắt tùy ý đảo qua đại sảnh.
Rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Lão tổng của bất động sản Hồng Quang—— Cao Đức Thăng.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy chúng ta không thiếu tiền, cô không cần làm loại nhiệm vụ này. 】
Sơ Tranh nhấp một ngụm Champagne: "Ta không làm nhiệm vụ, người bị xử lý chính là ta, nơi ta ở cũng không phải là trại mồ côi."
【...】 Phi! Ta thấy cô còn ước thế thì có!
Thân phận của cô chú định hành vi nghề nghiệp.
Vương Giả cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng phát một cái nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi vạn. 】
Sơ Tranh: "..."
Thời gian cấp bách!
Sơ Tranh buông Champagne xuống, đi vào trong đám người.
Cao Đức Thăng đang bắt chuyện với người ta, nhìn có vẻ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng vào lúc này, một mỹ nhân bên cạnh đột nhiên nghiêng một cái, ly rượu trong tay tạt lên người Cao Đức Thăng.
"Xin lỗi xin lỗi."
Mỹ nhân lập tức nói xin lỗi.
Cao Đức Thăng nhíu mày, nhìn mỹ nhân kia một chút, lộ ra điểm không kiên nhẫn: "Chuyện gì xảy ra, cô..."
"Thật xin lỗi." Mỹ nhân lã chã chực khóc, bộ dáng kia làm cho người ta không đành lòng tức giận.
Nhưng Cao Đức Thăng thì không!
Hắn hết sức tức giận: "Cô cố ý phải không?"
"Không phải không phải, không biết vừa rồi tôi giẫm phải cái gì, đột nhiên trượt một chút, thật xin lỗi." Mỹ nhân vội vã giải thích.
"Cao tổng, so đo với một cô gái làm gì, ngài nhanh vào toilet sửa sang lại đi." Người bên cạnh vì mỹ nhân mà nói chuyện.
Cao Đức Thăng trở ngại mặt mũi người nói chuyện, không tiếp tục làm khó xử mỹ nhân này, vẻ mặt tức giận rời đi.
Trong đám người mơ hồ truyền đến Cao Đức Thăng là người không gần nữ sắc, vô cùng yêu thương vợ, kéo theo không ít người lên tiếng thảo luận.
Sơ Tranh hờ hững đứng ở phía ngoài đoàn người.
Thừa dịp không ai chú ý, đi theo phương hướng Cao Đức Thăng rời đi.
...
Sơ Tranh bình tĩnh lý trí thu thập hết thảy chứng cứ mình từng xuất hiện ở đây, cuối cùng còn soi gương một chút.
Thật là đẹp.
Vương bát đản, camera liền làm phiền mi rồi.
【...】 Vương Giả khó thở: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô không nghiêm túc phá sản cho tốt đi, bây giờ còn muốn ta thông đồng làm bậy với cô nữa!! 】
Lời này đừng nên nói như vậy, mi không giúp ta, sao ta có thể phá sản đúng thời gian quy định được? Mi xem sắp hết thời gian rồi kìa, nếu ta tự nghĩ biện pháp giải quyết camera...
【 Được rồi! 】 Vương Giả cắt ngang lời cô.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra.
[ Nhiệm vụ hoàn thành, kết thúc công việc. ]
Đúng vậy, kết thúc công việc cũng có người chuyên phụ trách.
Bọn họ là một tổ chức có kỷ luật xã hội.
Sơ Tranh trấn định thong dong đẩy cửa WC bước ra ngoài, bảng hiệu treo ngoài cửa, sau khi cô rời đi, một người mặc trang phục của công nhân vệ sinh tiến vào, lấy tấm bảng đi.
Trong phòng giám sát.
Bảo vệ ngáp một cái, ăn không ngồi rồi nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới, hình ảnh theo dõi khẽ lấp lóe.
Sơ Tranh đang rất vội vàng, không có ý định lại trở lại yến hội, chuẩn bị rời đi theo lối đi an toàn.
Ai biết vừa mới đi tới lối đi an toàn, thì nghe thấy bên trong có âm thanh trò chuyện truyền tới.
Cửa của lối đi an toàn nửa mở, từ phương hướng của Sơ Tranh, dễ dàng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn bên trong.
Hắn cúi đầu, tia sáng lờ mờ làm người ta không thấy rõ mặt hắn.
"Tấn tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, anh bây giờ như thế này, tôi không thể nào đính hôn với anh được, tôi không muốn nửa đời sau phải sống cùng một tên phế nhân."
Đứng đối diện người đàn ông là một người phụ nữ cũng xem như đẹp, cô ta khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn người đàn ông, rõ ràng lộ ra sự ghét bỏ.
Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn, không vì thân thể tàn tật, mà lộ ra khí thế thua kém, ngược lại có một loại lười biếng quý khí.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Chỉ là hai nhà rảnh rỗi nói nhảm, không cần để trong lòng, cô cũng không cần thiết phải cố ý nói với tôi."
Hắn có chút dừng lại, hơi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Trên mặt hắn mặc dù không có biểu cảm, nhưng cũng không lộ vẻ băng lãnh, mà có mấy phần lười biếng đẹp đẽ.
Đôi mắt đen trầm, tựa như bảo thạch thấm qua vết mực, đen đến thuần túy tự nhiên.
Môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, câu chữ rõ ràng: "Dù sao cô và tôi, không có bất cứ quan hệ nào."
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khi người đàn ông nói những lời này, dần dần đổi sắc mặt.
Hôn ước của mình và hắn, là do trưởng bối hai nhà định ra. Rất lâu trước đây, cô ta cũng từng chờ mong, thế nhưng người đàn ông này... bây giờ hắn lại nói hôn ước đó chỉ là lời nói nhảm.
Rõ ràng hôm nay mình làm cho hắn khó xử, nhưng sao bây giờ lại giống như mình vội vàng tiến lên...