Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh khép hợp đồng lại, nhìn Tấn Ninh, chững chạc đàng hoàng tuyên bố: "Bây giờ là lúc anh không tiện."
Sơ Tranh có chút phiền với việc chọn quần áo, cũng may quần áo treo trong tủ đều là nguyên bộ, cô chỉ cần chọn ra một bộ là được.
"Tôi có thể tự làm." Tấn Ninh không tức giận, mà cũng không tức giận nổi, chỉ là có chút bất đắc dĩ nói: "Sơ Tranh tiểu thư, nam nữ hữu biệt, cô vẫn nên tránh mặt một chút thì tốt hơn."
"Tôi không ngại."
Dù sao đều là thẻ người tốt của ta, xem sớm xem muộn cũng đều như thế.
"Tôi để ý."
Tấn Ninh phát hiện Sơ Tranh ngừng lại.
Ánh mắt cô gái lạnh căm căm, giống như đang nhìn hắn, lại giống như không phải nhìn hắn.
Thật lâu sau, cô cầm quần áo đặt ở bên giường, không nói một lời lui ra khỏi phòng.
Tim Tấn Ninh đập nhanh hơn, muốn gọi cô lại, cuối cùng lại không thể gọi ra tiếng.
...
Tấn Ninh thay xong quần áo ra ngoài, Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa, hợp đồng bị cô tùy ý ném trên bàn, thấy hắn ra, cũng chỉ giương mắt đảo qua, không có bất kỳ biểu thị gì.
Thế này mà gọi là tới chăm sóc hắn sao?
Đây quả thực là tới làm đại gia.
Trong đầu Tấn Ninh hiện lên một ý niệm như vậy.
Tấn Ninh hỏi cô: "Vừa rồi cô vào bằng cách nào?"
"Đi vào." Bằng không thì ta còn có thể xuyên tường à!
"... Ý của tôi là, cô mở cửa phòng thế nào." Vừa rồi trong phòng tắm nghe thấy âm thanh, hắn còn tưởng là Tấn Thần lại trộm chìa khóa dự phòng của hắn.
Ai biết lại là cô.
Giọng nói của cô rất đặc biệt, hắn vừa nghe liền nhận ra ngay.
"Cửa mở." Sơ Tranh thẳng thắn trả lời: "Anh không đóng."
Tấn Ninh nhìn về phía cửa một chút: "Thật sao."
Sơ Tranh gật đầu.
Đúng thế.
Ta không phải loại người tùy tiện cạy khóa nhà người ta đâu.
【 Đúng vậy, cô trực tiếp đạp. 】 Vương Giả nhịn không được bóc mẽ cô.
"..." Suỵt!
Tấn Ninh thu tầm mắt lại, có chút tò mò hỏi: "Tại sao cô lại muốn tới chăm sóc tôi?"
Cô gái trên ghế sofa không ngẩng đầu nói: "Anh nên được."
Gặp được một người tốt như cô đây, là phúc phận đời trước hắn tu luyện mà thành đó.
Tấn Ninh giống như lọt vào trong sương mù.
Nên được?
Hắn nên được cái gì?
Sơ Tranh luôn luôn ngắn gọn, Tấn Ninh hỏi mấy vấn đề, đáp án nhận được làm hắn vô cùng mờ mịt.
"Phần hợp đồng kia của cô, không phải cha tôi đưa cho cô đúng không?"
Tấn Ninh đột nhiên hỏi ra một vấn đề như thế.
"Phải thì thế nào." Sơ Tranh không hề che giấu, ngược lại còn đúng lý hợp tình nói: "Hợp đồng anh đã ký, muốn đổi ý?" Không có cửa đâu!
Giọng điệu Tấn Ninh lạnh nhạt: "Nếu không phải cha tôi đưa cho cô, vậy nó không có hiệu lực pháp luật, Sơ Tranh tiểu thư, điểm này, cô nên hiểu rõ."
"Thì sao."
Cô gái trả lời cuồng vọng lại phách lối.
Hoàn toàn không thèm để ý.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, cánh môi màu hồng nhạt khẽ mở: "Tôi muốn cho nó hiệu lực pháp luật thì nó sẽ có."
"..."
Ngay cả gia chủ của Tấn gia cũng không cuồng vọng như cô đâu.
Tấn Ninh trầm mặc vài giây, không xoắn xuýt đề tài này nữa.
Dù sao...
Hắn cũng không phải rất muốn bội ước.
Không biết trong cuộc sống của mình, nhiều thêm một người như vậy, sẽ có biến hóa như thế nào.
Có lẽ sẽ không nhàm chán giống như lúc trước đâu.
Tấn Ninh đẩy xe lăn rời đi, mấy phút sau mới đi ra.
"Đây là đồ lúc trước cô để quên."
Một cái túi đặt ở trên bàn trà trước mặt Sơ Tranh.
"Tặng anh." Sơ Tranh ngừng một chút: "Tôi có để lại tấm thẻ cho anh mà."
Khóe miệng Tấn Ninh hơi cong, đẹp đến mức khiến cho người ta không rời mắt được: "Sơ Tranh tiểu thư, thứ quý giá như thế, không cần."
Đồng đồ trong cái túi này, giá trị không dưới tiền triệu.
Sơ Tranh giơ tay mò mò trong túi.
Lấy ra một cái đồng hồ, kéo tay Tấn Ninh qua.
Trên tay Tấn Ninh đeo một chiếc đồng hồ, kim đồng hồ đứng im bất động.
"Hỏng?"
"Ừ." Tấn Ninh muốn thu tay lại, nhưng bị Sơ Tranh nhẹ nhàng chụp lấy.
Ngón tay cô cũng rất xinh đẹp, móng tay chăm sóc chỉnh tề, đầu ngón tay lộ ra màu trắng sáng, lòng bàn tay dán lên cổ tay hắn, mang theo nhiệt độ rất nhỏ.
"Vừa vặn, đổi cái khác."
Tấn Ninh nhíu mày, sắc mặt khó có lúc trầm xuống trước mặt Sơ Tranh: "Chúng ta là quan hệ thuê mướn, cô có thể sắp xếp cuộc sống của tôi, nhưng vật phẩm riêng tư của tôi, xin cô đừng nhúng tay vào."
Giọng điệu lễ phép lại lãnh đạm.
Rõ ràng là có chút tức giận.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, thanh thanh đạm đạm, không nhìn ra là có ý gì.
Ngón tay buông hắn ra, đầu ngón tay xẹt qua bên ngoài.
Tấn Ninh cảm giác được, đầu ngón tay cô gõ gõ xuống mặt bàn.
Rất khẽ.
Cô tùy ý ném chiếc đồng hồ mới tinh trong tay vào túi.
Tư thế kia giống như đang ném một đồng xu.
Sau đó Tấn Ninh liền thấy cô lấy từ bên trong ra một sợi dây chuyền, nghiêng người tới.
Gương mặt cô đột nhiên phóng đại.
Cô gái không phấn son trang điểm, gương mặt trắng nõn đến không chút tỳ vết, lông mi dài mà rậm, một đôi mắt trong suốt sáng tỏ, chỉ là có chút lạnh lẽo.
Một mùi hương thanh lãnh quấn quanh chóp mũi Tấn Ninh.
Làm tâm can hắn cũng biến đổi theo.
Trên cổ Tấn Ninh không đeo bất cứ thứ gì.
Hai tay Sơ Tranh vòng qua cổ hắn, trên cổ đột nhiên mát lạnh.
Dây chuyền mặt ngọc hình chữ thập dán lên ngực hắn, màu sắc của ngọc hết sức xinh đẹp.
Sơ Tranh đeo xong liền buông hắn ra, ngồi thẳng người dậy: "Đeo cái này đi."
Tiêu tiền mua được đó.
Lãng phí không tốt.
Thẻ người tốt phải phát huy công hiệu của mình!
Tấn Ninh: "..."
Cũng đã đeo xong cho hắn rồi, lúc này mới nói không phải hơi trễ sao?
"Anh, em đem đến cho anh..." Tấn Thần vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, vẻ vui mừng lập tức bò lên gương mặt: "Tiểu tiên nữ!"
A a a a!
Cậu lại gặp được tiểu tiên nữ rồi!
Tốt quá đi!
Nhưng Tấn Thần vừa hưng phấn xong, ánh mắt liếc qua nhìn thấy anh ruột nhà mình, tựa như bị người ta hất thẳng một chậu nước đá vào mặt, lạnh đến không chịu được.
—— Cô ấy không thích hợp với em.
Mặc dù cuối cùng Tấn Ninh chưa hề nói là vì sao, nhưng Tấn Thần vẫn nhìn ra được, chỉ sợ anh ruột nhà cậu có cái nhìn khác biệt về tiểu tiên nữ rồi.
Bây giờ lại nhìn thấy Sơ Tranh ở nhà anh ruột mình, đáy lòng Tấn Thần đã chứng thực ý nghĩ này.
Anh ruột xuống tay nhanh quá mức!
Cầm thú!!
Cậu vất vả lắm mới để mắt tới một tiểu tiên nữ, anh ruột còn muốn hoành đao đoạt ái!
Đáng hận!
Muốn đoạn tuyệt quan hệ!
Tấn Ninh hơi lùi về sau, dựa vào thành ghế, giọng điệu lành lạnh nói: "Bây giờ gia giáo của em đều cho chó ăn hết rồi đúng không? Hay là tay em có vấn đề, không biết gõ cửa? Còn nữa, anh từng nói, không được phép lấy chìa khóa dự phòng nhà anh."
Tấn Thần vừa định đoạn tuyệt quan hệ, lập tức cả giận nói: "Em không có, do cái cửa này của anh chưa khóa kỹ, em vừa đẩy một cái liền mở ra, anh bớt nói xấu em đi!"
Tấn Ninh không muốn nghe cậu giải thích, vươn tay: "Chìa khóa dự phòng nhà anh đâu?"
Tấn Thần: "..."
Con ngươi Tấn Thần quay tròn một vòng, cởi giày vào nhà, đi thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
"Tiểu tiên nữ ăn cơm chưa? Cô xem, tôi mang rất nhiều đồ ăn tới..."
"Tấn Thần."
Người đàn ông trên xe lăn, không nặng không nhẹ kêu một tiếng.
Không có lực uy hiếp gì, nhưng Tấn Thần bỗng nhiên im bặt.
Cậu cứng ngắc di chuyển cổ: "Ha ha, anh... cái kia... chìa khoá là mẹ bắt em nhất định phải lấy, không phải em muốn lấy đâu, thật đấy."
"Đưa cho anh."
"A..."
Tấn Thần đối đầu với ánh mắt của anh ruột nhà mình, sợ sợ lục lọi trong túi quần.
Lông mày cậu giương lên, nhanh chóng lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho hắn.
Kỳ quái...
Hôm qua cậu tìm nửa ngày mà cũng không tìm được chìa khoá, còn tưởng là mình làm mất lúc ra ngoài chơi rồi, sao hôm nay lại mò ra được nhỉ?
Nhưng chuyện này Tấn Thần tuyệt đối sẽ không nói cho anh ruột nhà cậu biết.
Sợ bị đánh.