Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tấn Ninh nghe xong lời người đàn ông đầu đinh thuật lại, tự dưng lại nghĩ tới bóng lưng cô gái chậm rãi rời đi ngày đó.
"Anh Ninh, lúc đó anh... Có phát hiện gì không?"
Yến hội ngày hôm đó do Ngụy gia tổ chức, Ngụy Lâm Hiên bị thương nằm viện một cách khó hiểu, Cao Đức Thăng không hiểu thấu chết trên yến hội.
Hơn nữa tra tới tra lui, lại không có bất kỳ người nào có hiềm nghi.
Cao Đức Thăng chính là đột phát bệnh tim mà tử vong.
Việc này có thể nói là rất quỷ dị.
Tấn Ninh thu liễm tâm tình: "Không có."
Tấn Ninh không phải người có hiềm nghi, chỉ là đúng lúc hắn ở đó, nên người đàn ông đầu đinh tới hỏi một chút, xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.
Tấn Ninh nói không có, người đàn ông đầu đinh cũng không hỏi nữa.
Nói thêm với Tấn Ninh hai câu, rồi đứng dậy cáo từ.
Chờ người đàn ông đầu đinh rời đi, Tấn Ninh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
[ Gửi cho tôi một phần giám sát của khách sạn nơi Cao Đức Thăng tử vong. ]
"Đi rồi?"
Tấn Ninh bất động thanh sắc tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh: "Ừ."
"Bọn họ là người của cục cảnh sát." Ánh mắt Tấn Ninh nhẹ nhàng rơi trên người cô: "Tới hỏi chuyện Cao Đức Thăng."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh muốn nói gì?"
Vật nhỏ hoài nghi ta sao?
Mặc dù đây đúng là chuyện ta làm.
Nhưng ta làm sao có thể thừa nhận được?
Không thể nào!
Đời này cũng không thể!
Tấn Ninh đột nhiên cười cười, cô đúng là rất nhạy cảm.
"Không có gì." Tấn Ninh lắc đầu, tự nhiên dời chủ đề: "Bình thường tôi ở đây một mình, căn phòng bên cạnh cô dọn dẹp lại một chút, là có thể ở."
Nhà của Tấn Ninh rất rộng rãi.
Hơn nữa để cho tiện, đồ vật trong nhà cũng không nhiều.
Sơ Tranh chỉ trải lại giường nệm, còn những thứ khác đều không động vào.
Tìm một cơ hội, đi sờ tóc thẻ người tốt.
Thật mềm.
Lòng ngứa ngáy khó nhịn nha!
...
Sơ Tranh thu thập xong ra ngoài, thấy Tấn Ninh ngồi trên xe lăn, nhìn cửa phòng đến xuất thần.
"Sao thế?"
Tấn Ninh quay đầu, bắt đầu sai sử Sơ Tranh: "Cô tìm người đến thay khóa đi."
"Hả?" Đang êm đẹp thay khóa làm gì, cô còn chưa có ý định nhốt hắn mà.
"Trong tay Tấn Thần còn có chìa khoá, tôi không thích nó đột ngột vào đây." Tấn Ninh giải thích một câu.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ừ, được."
Tấn Ninh về phòng trước, đóng cửa lại, không qua bao lâu hắn liền nhận được một phần video tư liệu.
Hắn khóa cửa lại, bật máy tính lên kết nối với điện thoại.
Trong video là cảnh ngày Cao Đức Thăng xảy ra chuyện.
Tấn Ninh xem kỹ một lượt.
Trong video không có bóng dáng của Sơ Tranh, giống như người này chưa từng xuất hiện trên yến hội.
Đầu ngón tay Tấn Ninh đụng phải ngọc trên cổ, đã nhiễm lên nhiệt độ của hắn.
"Cô là ai."
Tấn Ninh thì thầm một tiếng.
"Hạ Sơ tranh."
...
Sơ Tranh nói là tới chăm sóc Tấn Ninh, nhưng có đôi khi Tấn Ninh cảm thấy căn bản không phải.
Mỗi ngày ba bữa, không phải gọi thức ăn sẵn, thì chính là ra ngoài ăn.
Đây mà là một bảo mẫu đủ tư cách sao?
Ừm...
Cô còn thường xuyên mua một đống đồ vật ngổn ngang về, có giá trị không nhỏ, mua về liền tùy tiện ném lên bàn, không thèm nhìn thêm chút nào.
Ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, liền ném lên người hắn.
Một người không thiếu tiền, sao lại phải ủy khuất chính mình mà ở bên cạnh một tên phế nhân như hắn, hay là muốn lấy được thứ gì từ trên người hắn?
"Tấn Ninh." Sơ Tranh đưa cho hắn một ly nước, Tấn Ninh nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn.
Hắn cúi đầu uống một ngụm, nhiệt độ của nước rất vừa vặn.
Nếu nói cô không chăm sóc người... thì cô lại giống như rất chăm sóc.
"Chân của anh, đã từng khám bác sĩ chưa?"
Động tác uống nước của Tấn Ninh hơi ngừng lại, hắn chậm rãi thả tay xuống: "Thế này rất tốt."
"Anh không muốn đứng lên?" Ngày nào cũng đẩy tới đẩy lui, không thấy phiền sao? Ta không muốn đẩy đâu! Muốn giải cứu hai tay, phải bắt đầu từ chuyện làm hắn đứng lên được!!
Tấn Ninh nhìn nước trong ly, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Có một số việc, không phải tôi muốn, là có thể làm được."
"Vậy bây giờ anh có thể mong muốn." Sơ Tranh nói: "Tôi sẽ làm cho nó thực hiện được."
Tấn Ninh sững sờ tại chỗ.
Lời nói này... sao y như lời thoại trong phim truyền hình thế nhỉ?
Hơn nữa do cô nói ra, còn có thêm vài phần bá khí.
Nhưng mà đáy lòng của hắn vẫn rất ấm áp.
Tựa như trái tim vắng vẻ đã lâu, đột nhiên được thứ gì đó lấp đầy.
"Tôi hơi mệt, về phòng trước, buổi tối không cần gọi tôi ra ăn cơm."
Tấn Ninh gần như chạy trối chết.
Trốn tránh vấn đề về hai chân hắn, cũng trốn tránh câu nói có chút mê người của Sơ Tranh.
Chân của hắn...
Đúng là có cơ hội khôi phục, nhưng hắn từ bỏ, bây giờ có lẽ đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Mặc dù Tấn Ninh nói buổi tối không ăn cơm, nhưng đến giờ cơm, Sơ Tranh vẫn đúng giờ gõ cửa.
Tấn Ninh nhìn nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.
Không sớm không muộn.
Ngày nào cũng là thời gian này.
Cực kỳ có quy luật.
Tấn Ninh từ chối mở cửa ăn cơm, Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu hắn, bên ngoài yên tĩnh lại.
Tấn Ninh không biết mình ngủ bao lâu, lần nữa mở mắt ra đã là 11 giờ đêm.
Hắn chống xuống giường ngồi dậy, có chút khó khăn chuyển qua xe lăn, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài.
Đèn sàn của phòng khách lóe lên, Tấn Ninh đẩy xe lăn vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước, vặn ra uống một ngụm, rồi nhìn về phía phòng của Sơ Tranh.
Hắn hơi chần chờ, buông chai nước xuống, đẩy xe lăn đi qua
Trong phòng không bật đèn, Tấn Ninh tĩnh tâm lắng nghe chốc lát.
Ngủ rồi sao?
Đinh...
Trong không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đột ngột vang lên một tiếng vang nhỏ, giống như tiền xu rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh.
Lông mày Tấn Ninh đột nhiên nhíu lại, cánh tay sờ soạng phía dưới xe lăn.
Hắn nhìn về phía phòng vệ sinh, một mảnh đen kịt.
Ngay lúc Tấn Ninh kéo căng thân thể, chuẩn bị đi qua xem xét, thì cửa trước đột nhiên mở ra.
Bóng người tinh tế xuất hiện ở cửa ra vào, "ba" một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng khách đều sáng lên.
Sơ Tranh: "..."
Ta XXX!
Hù chết người!
Đèn sàn của phòng khách không chiếu tới Tấn Ninh, cho nên sau khi Sơ Tranh mở đèn lên mới nhìn rõ người, sau đó...
Thẻ người tốt đây là phát hiện ta ra ngoài, cố ý chờ ở đây để xử lý ta sao?
Súng cũng đã chuẩn bị xong!!
Thẻ người tốt lại có súng!!
Sơ Tranh tỉnh táo đứng ở cửa trước.
Súng mà thôi.
Vấn đề nhỏ.
Tấn Ninh ngồi trên xe lăn, trong tay cầm súng, họng súng nhắm ngay cửa phòng vệ sinh, hai người chỉ giữ trầm mặc.
"Cô đi đâu thế?" Tấn Ninh lên tiếng, trong giọng nói không nghe ra dị thường, họng súng vẫn nhắm vào phòng vệ sinh.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua phòng vệ sinh, cô trấn định đóng cửa, cởi giày: "Hơi đói, ra ngoài mua chút đồ ăn. Anh dậy làm gì?"
Cô đi dép lê, không nặng không nhẹ đi vào bên trong.
"Uống nước." Tấn Ninh hơi dừng lại: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi."
Sơ Tranh nhìn hắn, thuận tay quơ lấy cây gậy bóng chày trong góc tường.
"Ừ."
Dư âm còn chưa rơi xuống, Sơ Tranh đã đá văng cửa phòng vệ sinh.
Tấn Ninh chỉ nghe thấy bên trong ầm ầm một trận, trước sau không tới một phút, Sơ Tranh liền đi từ bên trong ra.
Trong tay cô còn kéo lấy một người.
Bị đánh đến đầu rơi máu chảy, nhìn qua vô cùng thảm thiết, lúc này mặt mũi đang tràn đầy sợ hãi nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh ném người xuống đất: "Làm gì?"
Câu này chính là hỏi Tấn Ninh.
Tấn Ninh đã thu súng lại, Sơ Tranh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người hắn không có chỗ nào kỳ quái, có lẽ là giấu ở một chỗ nào đó trên xe lăn.
"Không biết." Tấn Ninh nói: "Có lẽ là kẻ trộm."
Quả thật Sơ Tranh tìm được từ trên người tên này một thứ cô từng ném trên bàn, giá trị ít nhất cũng trên một vạn.