Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người khác không biết nữ vương điện hạ, nhưng Bruno đương nhiên biết.
Vừa nhìn thấy Sơ Tranh, đáy lòng của ông ta liền cuồng loạn lên.
Nữ vương điện hạ viết xuống mật chỉ thoái vị, sau đó biến mất, lúc này lại xuất hiện trước mặt ông ta.
"Ngài..."
"Ta cần thư mời của yến hội." Sơ Tranh đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi có không?"
Yến hội...
Gần đây chỉ có một cuộc yến hội.
Điển lễ kế thừa của Huyết tộc Vương đời tiếp theo.
Mặc dù nữ vương điện hạ đã thoái vị, nhưng nếu muốn đi, thì hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà đi.
Bruno không hiểu: "Điện hạ, tại sao ngài lại muốn thoái vị?"
Sau khi thoái vị đã đi đâu?
Trong Huyết tộc không có ai biết.
Người duy nhất có khả năng biết là Hạ Từ, chỉ nói ra suy đoán mập mờ, rằng nữ vương điện hạ muốn yên tĩnh một mình, không muốn người khác quấy rầy.
Tình huống này nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp.
Nhưng bọn họ không tìm thấy nữ vương điện hạ.
Bọn họ có thể làm sao?
"Ta không có."
"Không có?" Bruno kinh ngạc: "Vậy ngài..."
Sơ Tranh dăm ba câu đem chuyện này nói lại cho Bruno nghe một lần.
Thật sự là dăm ba câu.
Bruno phải suy đoán, dựa vào sự bổ não của chính mình, mới có thể hoàn thành toàn bộ kịch bản.
Bruno nghe xong, lập tức cả giận nói: "Carlo thật to gan!"
"Được rồi." Sơ Tranh ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa: "Nếu đổi lại là ngươi, đối với cơ hội như vậy, ngươi cũng sẽ làm."
Quyền lợi, vĩnh viễn là không đủ.
Những thân vương này, không có ai cam nguyện đứng ở vị trí này.
Bọn họ chỉ là không tìm được cơ hội.
Sơ Tranh nói đến quá thẳng thắn, Bruno đần độn mất một lúc.
Dã tâm của thân vương, có lẽ đáy lòng mọi người đều có một chút...
Bruno cảm thấy Sơ Tranh không giống lúc trước lắm.
Trước kia nữ vương điện hạ, mặc dù thông minh, nhưng xử sự không đủ quyết đoán.
Cũng không có khí thế như hiện tại.
Chẳng lẽ là trải qua chuyện như vậy, nên làm cho cô lột xác rồi?
Bruno ngược lại không hoài nghi thân phận của Sơ Tranh, khí tức của nữ vương điện hạ, ông ta có thể phân biệt ra được.
Hiện tại nữ vương điện hạ đang ở chỗ này...
Đáy lòng Bruno xoay chuyển vài vòng.
Cuối cùng vẫn đè xuống suy nghĩ không thực tế.
Yêu cầu của Huyết tộc đối với Huyết tộc Vương rất khắc nghiệt, cũng không phải chỉ cần ngươi có thực lực là có thể leo lên.
Bây giờ Carlo có thể cử hành điển lễ kế thừa, đầu tiên là vì trong tay có mật chỉ thoái vị của nữ vương Huyết tộc, thứ hai vẫn là y có mật chỉ thoái vị của nữ vương Huyết tộc.
Bruno nhìn về phía Sơ Tranh: "Điện hạ, ngài mới là Huyết tộc Vương..."
Sơ Tranh giơ tay: "Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, ta chỉ đến để lấy thư mời." Chỉ đơn giản như vậy, mời ngươi đừng ồn ào nữa!
Bruno ngôn từ nghĩa chính cam đoan: "Điện hạ ngài yên tâm, ta nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của Carlo!"
Sơ Tranh: "..."
Ta thật chỉ muốn lấy cái thư mời.
Thật sự!!
Bruno biểu thị ông ta sẽ an bài hết thảy, Sơ Tranh cứ yên tâm chờ đợi là được.
Sơ Tranh: "..."
Không cần!!
Thật sự không cần!!
Ta không cần đồng đội heo!!
Đồng đội heo - Bruno: "Điện hạ, Carlo dĩ hạ phạm thượng, ngài yên tâm, những thân vương như chúng ta nhất định sẽ không để hắn đạt được mục đích."
Sơ Tranh nghĩ lại.
Có người làm việc thay mình, liền đại biểu cho việc không cần phải tự mình đi tìm phiền toái... Hình như cũng không tệ.
Bớt phiền phức cho mình.
"Điện hạ, ta phân phó người chuẩn bị chỗ ở cho ngài."
Sơ Tranh vốn muốn từ chối.
Ánh mắt đột nhiên dừng ở ngoài cửa sổ.
Từ nơi này, có thể dễ dàng trông thấy hậu hoa viên của lâu đài cổ.
Trên xích đu ở hậu hoa viên có một thiếu niên đang ngồi, áo trắng như tuyết, tựa như tinh linh rơi xuống trần thế.
Bruno theo ánh mắt Sơ Tranh nhìn sang.
"Điện hạ, đó là nhân loại mà ấu tử của ta mang về, hình như tên là Chức Không, ngài..."
"Không phải muốn sắp xếp chỗ ở cho ta sao?" Sơ Tranh ngoái nhìn ông ta.
"..." Ta đây không phải là đang giới thiệu về nhân loại ngài đang nhìn sao!! "Dạ."
Bruno rời khỏi phòng.
Chuyện Sơ Tranh ở chỗ này, rất nhanh liền truyền đến tai Tô Cực bên kia.
Tô Cực thừa dịp không có người, chạy tới phòng Sơ Tranh: "Đại nhân, sao ngài lại ở đây?"
"Không thể ở?" Ta muốn ở chỗ nào thì ở chỗ ấy!!
"Không phải không phải, ta chính là hiếu kì, hiếu kì..." Ngay cả Bruno cũng dùng lễ để tiếp đón, cô rốt cuộc là ai? Khi Tô Cực cười liền có lúm đồng tiền: "Vậy đại nhân có cần ta mang Chức Không tới cho ngài không?"
Sơ Tranh vừa định nói, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng quát lớn.
"Tô Cực!"
Biểu cảm của Tô Cực thay đổi.
Bruno từ bên ngoài tiến vào: "Ngươi chạy đến chỗ này làm gì?"
Quát lớn xong, ông ta nhận lỗi với Sơ Tranh: "Điện hạ, tiểu tử này không hiểu chuyện, không biết có va chạm đến ngài không?"
Tô Cực: "..."
Bruno điên rồi sao?
Hắn còn chưa từng thấy người này lễ độ với ai như vậy đâu.
Từ từ...
Vừa rồi ông ta gọi đại nhân là gì?
Điện hạ?!
Có thể xứng đáng với kiểu xưng hô này... Chỉ có Huyết tộc Vương!!
"Không sao, ngươi đi xuống trước đi."
Bruno túm Tô Cực: "Còn không đi."
Sơ Tranh liếc Bruno một cái: "Ngươi."
Bruno: "..."
Bruno thiếu chút nữa không nghiêm mặt được nữa.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tô Cực ở bên cạnh cười hì hì: "Phụ thân đại nhân, mời."
Bruno khẽ cắn môi, hành lễ với Sơ Tranh, dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Cực một phen, mang theo sự cổ quái nơi đáy lòng rời khỏi phòng.
Ông ta cũng không đi, mà ở cửa chờ.
Tô Cực mở cửa phòng ra, Bruno lập tức tiến lên: "Con quen biết điện hạ?"
"Cô ấy là nữ vương điện hạ?" Tô Cực hỏi lại.
"... Đây không phải chuyện con nên hỏi đến." Bruno không trả lời thẳng: "Sao con lại quen biết điện hạ?"
Xưng hô đã cho thấy hết thảy.
"Phụ thân đại nhân, đây không phải chuyện cha nên hỏi đến." Đáy lòng Tô Cực đã nắm chắc, cười hì hì nói: "Nữ vương điện hạ phân phó con làm việc, không thể cùng cha trò chuyện nhiều hơn được."
"Tô Cực!"
Lửa giận của Bruno từ từ bốc lên.
Nhưng mà Tô Cực đi rất nhanh.
Bruno muốn rống, ánh mắt quét đến cửa phòng, chỉ có thể nghẹn khuất nuốt về.
Ông ta vẫn không quá thích Tô Cực, không có nguyên nhân đặc biệt gì khác, chỉ là bởi vì hắn không nghe lời.
Luôn luôn đối nghịch với mình.
Bảo hắn đi hướng đông, thì hắn nhất định phải đi hướng tây.
...
Tô Cực khẽ hát, vượt qua khúc rẽ, đẩy cửa lớn khắc hoa ra.
Thiếu niên áo trắng ngồi trên xích đu trong phòng, dùng một tấm vải lau thanh đao cổ quái kia của hắn.
Tô Cực đóng cửa lại, hướng về phía thiếu niên áo trắng huýt sáo một cái: "Biết ta nhìn thấy người nào không?"
Thiếu niên thu đao lại, trên gương mặt non nớt, không hề có chút tò mò phù hợp với lứa tuổi này: "Ai?"
"Cậu rất may mắn." Tô Cực sờ lên cằm, cười đến vui sướng: "Được nữ vương điện hạ coi trọng."
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cảm xúc nơi đáy mắt cuồn cuộn đến kịch liệt.
Thanh âm của hắn hơi chát: "Không phải nữ vương của Huyết tộc đã thoái vị rồi sao?"
Chuyện này khi hắn còn bị nhốt, có nghe thấy Huyết tộc trông coi hắn thảo luận.
Nữ vương Huyết tộc thoái vị mất tích, không ai biết cô ấy đi đâu.
"Thoái vị cũng không phải không tồn tại." Tô Cực nói: "Trong tủ có quần áo, cậu chọn một bộ mặc vào, lát nữa tôi mang cậu tới."
Chức Không cảnh giác: "Anh... muốn tôi làm gì?"
Tô Cực cười cười: "Cậu nói đi? Nếu như không phải nữ vương điện hạ coi trọng cậu, thì cậu cho rằng cơ hội tốt như thế này sẽ đến phiên cậu chắc, cậu có biết trước kia có bao nhiêu Huyết tộc, đứng xếp hàng chờ nữ vương điện hạ nhìn một chút không?"
Hắn ngược lại rất muốn được nữ vương điện hạ coi trọng.
Đáng tiếc nữ vương điện hạ chướng mắt hắn nha!
"Tôi là người, không phải Huyết tộc."
Chức Không đứng dậy, ánh mắt đảo qua cửa sổ.