Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếp theo một nụ hôn lạnh buốt rơi xuống lòng bàn tay Chức Không.
Hắn hơi hoàn hồn, vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại, không nhìn ra một chút vết tích nào.
"Xuống dưới ăn cơm đi." Sơ Tranh buông hắn ra.
"... Ừ." Đầu óc Chức Không có chút loạn, theo bản năng đáp một tiếng.
Hắn nắm chặt tay, rũ xuống bên người.
Trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác lạnh.
...
Trên bàn ăn đều là đồ ăn của nhân loại, tinh xảo xinh đẹp, mùi hương nồng đậm.
Sơ Tranh và Tô Cực đều ngồi trên bàn ăn, nhưng chỉ có một mình Chức Không ăn cơm.
"Chuyện của Carlo và Hạ Từ, ngài định làm thế nào?"
"Không thể xử lý, còn có thể làm thế nào?" Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.
"Carlo là thân vương, Huyết tộc bên này sẽ chọn lựa thời gian, tiến hành thẩm vấn định tội. Nhưng mà Hạ Từ..."
Tô Cực cẩn thận đánh giá Sơ Tranh một chút.
"Hạ Từ phản bội ngài, ngài không tức giận sao?"
Trước kia hắn chưa từng thấy nữ vương điện hạ.
Nhưng cũng biết, bên cạnh nữ vương điện hạ, có một nhân loại rất được sủng ái.
Lúc ấy, Hạ Từ đi đến đâu cũng được tôn xưng một tiếng đại nhân.
Ngay cả thân vương gặp cô ta, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Không nghĩ tới Hạ Từ lại liên thủ với Carlo, phản bội nữ vương điện hạ, cũng không biết cô ta suy nghĩ kiểu gì.
"Người râu ria, vì sao phải tức giận?"
Nếu là như thế, thì ngày nào cô cũng tức đến no mất.
Hơn nữa, người cô ta phản bội cũng không phải cô.
Tô Cực: "Vậy ngài tính xử trí cô ta thế nào?"
Sơ Tranh sờ cằm: "Ta nghĩ đã."
Carlo cần phải tiếp nhận sự thẩm vấn định tội của Huyết tộc.
Nhưng Hạ Từ không cần.
"Vậy nếu ngài nghĩ xong, có dặn dò gì, trực tiếp giao cho ta đi làm nhé." Tô Cực giống như chó săn.
Sơ Tranh gật đầu: "Ừ."
Chức Không đang ăn cơm bên cạnh: "..."
Bọn họ thảo luận chuyện này ngay trước mặt một nhân loại như hắn mà không lo lắng gì sao?
"Đúng rồi, điện hạ... Ta có thể đón Tô Lê về đây không?" Tô Cực chờ mong đưa ra yêu cầu.
Sơ Tranh: "Ngươi muốn cắn cô ấy?"
Cây nấm nhỏ kia cắn chắc rất ngọt.
Chỉ là có chút nhát gan.
Quá ồn.
"... Điện hạ, ta là một Huyết tộc tốt." Hắn mới không muốn cắn cô ấy đâu! "Dù sao chúng ta cũng là đồng bạn từng trải qua sóng to gió lớn trên đảo, sao có thể nhìn cô ấy chịu khổ bên học viện được."
Tô Cực mất tự nhiên liếm liếm khóe miệng.
Sơ Tranh đánh giá hắn, không lên tiếng.
Tô Cực: "Điện hạ, có thể chứ?"
Tô Cực chờ mong hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Tô Cực suy nghĩ, chắc là đồng ý.
Thế là hấp tấp đi.
Toàn bộ phòng ăn an tĩnh lại.
Chức Không uống nước canh thơm ngọt, hắn mấp máy môi: "Cô có đói bụng không?"
"Anh cho tôi cắn sao?" Sơ Tranh hỏi rất ngay thẳng.
Cô đói muốn chết.
Vừa rồi nếu không phải định lực cô tốt, thì hiện tại làm sao hắn có thể ngồi đây ăn cơm được chứ.
Làm một Huyết tộc cũng thật đáng thương.
Chức Không siết chặt chiếc muỗng trong tay: "... Có thể... Không uống nhiều như vậy được không?"
Chức Không nói xong, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hắn đang nói cái gì vậy?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không uống."
Không thể ăn no bụng, còn không bằng không ăn.
Ta chịu đựng!!
Làm một cô gái, sao có thể chỉ chút đói ấy mà cũng không nhẫn nhịn được.
Chức Không: "..."
Cô lại từ chối?!
Chức Không cảm thấy mình nên vui mừng mới phải.
Vì dù sao lời vừa nói cũng chưa được xử lý qua đại não.
Nhưng lúc này hắn có một loại cảm giác không nói nên lời... Giống như mình tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, sau khi đưa ra, lại bị trả về vậy.
...
Tô Lê rất nhanh được Tô Cực tiếp nhận.
Khi nghe nói bạn cùng phòng nhà mình là nữ vương điện hạ, cả người Tô Lê đều thoáng như bị sét đánh.
Cô ấy lại từng ngủ cùng phòng với nữ vương điện hạ!!
Hiện tại nữ vương điện hạ vẫn không quên điểm tình nghĩ ấy.
Phú quý không quên bạn!
Nữ vương điện hạ là người tốt!
Ngẫm lại mình còn từng ngủ cùng với nữ vương điện hạ, nói ra thì có bao nhiêu mặt mũi chứ.
Sợ hãi?
Cô ấy cũng đã ở đây, mà lại không thể rời đi, sợ hãi thì làm được gì?
Bây giờ có thể ôm được một cái đùi, đương nhiên phải ôm chặt.
Nói không chừng đùi vui vẻ lên, liền để cho mình rời đi nữa đó.
Nhưng chút vui vẻ ấy của Tô Lê, khi biết Tô Cực cũng ở chỗ này -- đồng thời ở ngay sát vách cô ấy, cả người đều không tốt.
Cô ấy muốn trở về!
Cô ấy không muốn ở chỗ này!
Cái tên mặt em bé này còn kinh khủng hơn nhiều so với nữ vương điện hạ!
Hạ lưu vô sỉ lỗ mãng, một chút ưu nhã thân sĩ của Huyết tộc cũng không có!
Trở về là chuyện không thể nào.
Tô Lê run lẩy bẩy ở lại, mỗi ngày đều bị Tô Cực dọa đến hoài nghi cuộc đời.
Từ sau khi Tô Lê vào ở, trong lâu đài cổ liền náo nhiệt hơn nhiều.
Nhưng Tô Lê thích chạy sang chỗ Chức Không chơi.
Dùng lời của Tô Lê nói thì là: Nơi này chỉ có tôi và cậu là nhân loại, đương nhiên phải ở chung một chỗ.
Kỳ thật Tô Cực có chút kiêng kị Chức Không, không dám trắng trợn hù dọa cô ấy ở ngay trước mặt Chức Không.
...
Thiếu niên nằm trong ghế treo khẽ lắc, cuộn tròn ngủ thiếp đi, tựa như một con ấu thú thu liễm nanh vuốt của mình, nhu thuận ngoan ngoãn.
"Chức Không."
Thiếu niên nghe thấy âm thanh, lông mi run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bọc áo choàng, cầm ô, đứng ở nơi cách đó mấy bước, cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Thiếu niên lập tức ngồi dậy, theo bản năng nắm chặt đao bên người mình.
Răng nanh được thu liễm lần nữa lộ ra, vừa hung ác lại vừa chán ghét nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Ai nha, vẫn đáng yêu như thế." Lucy che miệng cười yêu kiều: "Trông thấy ta có vui không?"
Chức Không không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta, hận không thể chém Huyết tộc trước mặt này thành muôn mảnh.
Nhưng mà hắn không thể...
Lucy là thân vương, cho dù toàn bộ tộc nhân của hắn liên thủ thì cũng không đánh lại cô ta.
Đáy mắt Chức Không dày đặc hận ý, Lucy càng nhìn càng thấy thú vị.
Những người bên cạnh cô ta, vĩnh viễn đều là sự sợ hãi, nếu không thì chính là si mê lấy lòng.
Loại mặt hàng kia, làm sao có thể so sánh với người trước mắt này.
"Ngươi thật đúng là làm ta kinh hỉ." Tâm tình Lucy vô cùng tốt: "Trên đảo Tử Vong mà ngươi cũng có thể còn sống sót, ta càng ngày càng thích ngươi."
Chức Không nhấp môi dưới, thanh âm trầm thấp cảnh cáo: "Nơi này là cung điện của điện hạ."
Đầu ngón tay Lucy xẹt qua xánh môi, dùng gương mặt vũ mị kia, làm ra bộ dáng thiên chân vô tà: "Đúng nha, sao ngươi lại gặp được điện hạ thế này?"
"Nhưng cũng không quan trọng."
Lucy cười đến tự tin: "Một nhân loại mà thôi, ngươi cho rằng điện hạ thật sự sẽ để ý sao? Ta đưa ra đề nghị với điện hạ, vì giữ gìn địa vị của mình ở Huyết tộc, cô ấy sẽ không từ chối."
Gân xanh trên mu bàn tay Chức Không bạo khởi, đáy mắt có thứ gì đó đang cuồn cuộn.
"Thân vương Lucy, điện hạ vẫn đang chờ ngài."
Nơi xa có người gọi cô ta.
Lucy ném cho Chức Không một cái mị nhãn: "Chờ ta nha."
Lucy lắc lắc bờ eo thon rời đi.
Thân thể Chức Không đột nhiên thả lỏng xuống, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra từng trận.
- --- ---- Một nhân loại mà thôi, ngươi cho rằng điện hạ thật sự sẽ để ý sao? Ta đưa ra đề nghị với điện hạ, vì giữ gìn địa vị của mình ở Huyết tộc, cô ấy sẽ không từ chối.
Cô sẽ để ý sao?
Chức Không không biết.
Cô đồng ý sẽ giúp mình báo thù.
Nhưng lời này có thể tin sao?
Vị trí nữ vương điện hạ này, có thể so sánh với một nhân loại như hắn hay sao?
Chức Không nhìn xung quanh một vòng, lúc này ánh nắng rực rỡ nhất, không có Huyết tộc nào xuất hiện ở gần đây.
Ánh mắt hắn lấp loé không yên, cuối cùng rời đi theo một phương hướng nào đó.