Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 547

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bà Tống rõ ràng chờ đến không kiên nhẫn, Sơ Tranh vừa về đến, bà ta liền cau mày nói thẳng: "Thẩm tiểu thư, lát nữa tôi còn có hẹn, điều kiện tôi đưa ra không hề kém, với hoàn cảnh của cô bây giờ, cứng rắn quá không có chỗ tốt."

Sơ Tranh đứng ở bên ngoài ghế dài, bà Tống nói xong hồi lâu mà không nghe thấy âm thanh, không khỏi ghé mắt nhìn.

Thoáng nhìn qua, bà Tống liền ngây ngẩn cả người.

Hôn ước của Tống Cảnh và Thẩm Sơ Tranh là do thế hệ trước định ra.

Bây giờ thế hệ trước của Tống Cảnh và Thẩm gia đều đã đi rồi, nếu như Thẩm Sơ Tranh là một thiên kim tiểu thư được giáo dưỡng thích đáng, thì bà Tống đại khái sẽ rất vui lòng.

Nhưng Thẩm Sơ Tranh sinh sống ở bên ngoài mười sáu năm.

Lúc ấy, có lẽ Thẩm gia sợ hù đến cô ấy, nên cũng không đề cập tới chuyện này.

Bà Tống tự nhiên cũng vui vẻ, nghĩ thầm nhìn kỹ rồi tính sau, tốt xấu gì cũng còn một Thẩm gia chống đỡ.

Nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, bà Tống đã không thích cô ấy lắm, chứ đừng nói đến bây giờ Thẩm gia đã sắp phá sản.

Bà Tống đã từng gặp Thẩm Sơ Tranh nhiều lần.

Cô gái kia luôn luôn cúi đầu khom lưng, khắp nơi đều lộ ra vẻ thấp thỏm khiếp nhược.

Vô luận là quần áo xa hoa tinh xảo bao nhiêu, mặc trên người cô ấy, tựa hồ cũng mờ nhạt đi, biến thành đồ thứ phẩm ven đường, kém xa so với hình tượng con dâu trong cảm nhận của bà ta, và cũng không xứng với con trai bà ta.

Nhưng bây giờ nữ sinh đứng trước mặt mình này...

Cô khí định thần nhàn đứng thẳng, cằm hơi giương nhẹ, lộ ra gương mặt mà từ trước đến nay bà ta cơ hồ chưa thấy rõ.

Ngũ quan tinh xảo, không hề phấn son trang điểm nhưng cũng khiến người ta kinh diễm, đôi mắt hết sức xinh đẹp, tựa như bảo thạch, thanh lãnh và trong suốt.

Rõ ràng là cùng một bộ quần áo, lúc này nhìn vào, lại giống như được chế tạo riêng cho cô, như có lực sinh mệnh.

Nữ sinh đứng ở nơi đó, giống như nữ thần bước xuống từ đỉnh núi tuyết, thanh nhã cao quý, khiến cho người ta không dám tới gần.

Sơ Tranh ngồi trở lại trên ghế dài.

Bà Tống giống như bị hù dọa: "Cô..."

Sơ Tranh bưng cafe uống một ngụm, thản nhiên nói: "Bà muốn giải trừ hôn ước?"

Bà Tống nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bà ta ngờ vực, ngoài miệng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Cô là Thẩm Sơ Tranh?"

Ly cafa va chạm với mặt bàn, phát ra một âm thanh rất nhỏ.

Nữ sinh hơi ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn bà Tống: "Ánh mắt không tốt?"

Tôi không phải Thẩm Sơ Tranh thì bà chắc?

Cô lại không phẫu thuật thẩm mĩ, sao lại không nhận ra rồi?

Bà Tống: "..."

Làm sao có thể!

Vừa đi vào toilet một cái, mà sao giống như biến thành người khác vậy?

Thẩm Sơ Tranh này đang làm gì thế?

Chẳng lẽ là không muốn giải trừ hôn ước, nên cố ý bày ra trận thế như vậy?

Nhất định là thế.

Bà Tống an ủi mình dưới đáy lòng một phen, càng hạ quyết tâm muốn giải trừ hôn ước này.

"Thẩm tiểu thư, mặc kệ cô đang muốn làm trò gì, nhưng chuyện hôn ước, cô chỉ có thể có một lựa chọn."

"Ừ." Ngón tay Sơ Tranh gõ gõ mặt bàn: "Đừng nóng vội, chờ một lát."

Bà Tống: "Chờ cái gì? Cô nhanh chóng đáp ứng, chi phiếu này chính là của cô, tôi nhớ cha cô còn đang nằm trong bệnh viện đúng không? Bây giờ Thẩm gia đã như thế, còn đủ tiền trả tiền thuốc men sao? Cô cầm lấy số tiền này, cũng đủ để thanh toán chi phí cho cha cô rồi."

Sơ Tranh hơi ngửa ra sau, dựa vào ghế dài: "Bà có muốn giải trừ hôn ước không?"

Bà Tống: "..."

Sao bây giờ lại biến thành bà ta có muốn giải trừ hôn ước hay không rồi?

Chuyện này mẹ nó không đúng đâu!

Nữ sinh đối diện lạnh lùng nói: "Nếu bà muốn giải trừ hôn ước, thì yên tĩnh chờ đi."

Bà Tống không biết Sơ Tranh muốn làm gì, đáy lòng cũng bắt đầu không nắm chắc.

Bà ta còn sợ một con nhãi con chắc?!

Bà Tống hít sâu một hơi, chờ thì chờ, bà ta ngược lại muốn xem xem, cô có thể chơi ra trò gì đây.

Sơ Tranh chậm rãi uống cafe, bà Tống ngồi ở đối diện, ngược lại có chút đứng ngồi không yên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

"Thẩm tiểu thư! Còn phải đợi bao lâu nữa?" Bà Tống bực bội trong lòng, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, rồi rời khỏi nơi này.

"Tới rồi." Sơ Tranh đặt ly café xuống

"Cái gì tới?"

"Thẩm tiểu thư?" Một người đàn ông mặc âu phục giày da dẫn theo mấy vệ sĩ, mang theo sáu cái vali tới.

Sơ Tranh đứng dậy, đi ra khỏi ghế dài, đứng ở bên cạnh, giơ tay rút một cái kẹp tóc trên đầu bà Tống ra.

"Cái này tôi mua."

Bà Tống: "???"

Sơ Tranh lui ra phía sau một bước, phân phó vệ sĩ: "Đem số tiền này, đập bà ta."

Vệ sĩ và bà Tống đần độn như nhau, tình huống này là thế nào vậy?

Sơ Tranh nhìn vệ sĩ: "Nghe không hiểu lời tôi nói?"

Vệ sĩ bị Sơ Tranh nhìn, không khỏi hơi run rẩy, sau đó mới phản ứng được, mở vali ra, lấy từ trong đó ra những xấp tiền, đập lên người bà Tống.

Bà Tống bị tiền đập vào mặt, tiền giấy hoàn toàn mới cứng, rầm rầm tán ra.

Bà Tống bừng tỉnh: "Thẩm Sơ Tranh! Cô làm gì... mấy người làm gì vậy! Dừng tay!"

Tiền giấy rơi xuống, toàn bộ ghế dài đều vang lên âm thanh lào xào.

Bà Tống bị bao phủ trong đó, sợ hãi kêu bọn họ dừng tay, người trong toàn bộ quán cà phê đều xúm lại, có người lấy điện thoại ra quay video và chụp ảnh.

"Đây là nhà giàu mới nổi nào vậy?"

"Đập ai thế?"

"Hình như là Tống phu nhân..." Hiển nhiên ở đây có người biết bà Tống: "Cô gái đối diện nhìn khá quen..."

"Thẩm Sơ Tranh, có phải là vị tiểu thư mất tích mười sáu năm của Thẩm gia không?"

Vừa rồi bà Tống hô to tên Sơ Tranh, có người nghe thấy và nhớ được.

Sáu triệu chỉnh lý thành một xấp thì thoạt nhìn cũng không thấy nhiều, nhưng sau khi vung vãi ra, lại tạo cho giác quan một cảm giác phi thường chấn động.

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, chờ bọn họ đập xong.

Xung quanh bà Tống đều là tiền giấy, Sơ Tranh chống tay lên mặt bàn phủ kín tiền: "Sáu triệu, tôi và Tống Cảnh giải trừ hôn ước."

Sắc mặt bà Tống tái xanh: "Cô..." Thẩm gia đã sắp phá sản, sao còn có nhiều tiền như thế?!

Sáu triệu... đây giống như đang châm chọc ba triệu kia của bà ta vậy.

Bà Tống tức đến mức cả người muốn nổ tung.

"Hẹn gặp lại." Sơ Tranh thu tay lại, tư thế đẹp trai tiêu sái dẫn theo người đàn ông kia và vệ sĩ rời đi.

Đám người vây xem xung quanh tự động nhường ra cho cô một con đường một con đường.

Chờ sau khi Sơ Tranh rời đi, quần chúng vây xem lại chụp hình, quay video bà Tống thêm một trận nữa.

Cho dù quán cà phê không nhiều người, có một số người cố kỵ thân phận, nên không chụp, nhưng bà Tống vẫn tức giận đến mức một hơi không lên được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tầng hai của quán cà phê.

Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đứng ở biên giới, đôi mắt trầm lãnh nhìn theo phương hướng Sơ Tranh rời đi.

Người đàn ông khuôn mặt tuấn mĩ, khí chất trầm ổn nội liễm, lại lộ ra mấy phần tự phụ, đứng cùng một chỗ với hắn tựa hồ cũng là một loại khinh nhờn.

Một cánh tay hắn đưa ngang trước người, khuỷu tay của tay kia chống lên mu bàn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng cong lên, đặt bên môi, giống như đang trầm tư.

"Thẩm tổng, chúng ta vừa về nước, tình huống nội bộ của Thẩm thị đều chưa biết rõ lắm, không thể tùy tiện làm gì, vừa rồi tôi đi thăm dò một chút, bây giờ có không ít người đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo là tập đoàn Thẩm thị này." Trợ lý từ phía sau bước tới, thần sắc vô cùng ngưng trọng báo cáo tình hình.

Người đàn ông ừ một tiếng.

Trợ lý dường như đã quen thuộc với dáng vẻ ấy của hắn, tiếp tục nói: "Vậy Thẩm tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi bệnh viện."

Trợ lý hơi sửng sốt, rồi đáp lời: "Vâng."

Trợ lý đi theo người đàn ông xuống lầu, lúc này mới nhìn rõ tình huống trên ghế dài, hơi kinh ngạc: "Đây là thế nào?"

Nhiều tiền như vậy, tên phá gia nào rải chơi à?

Người đàn ông bước nhanh rời đi, trợ lý cũng không rảnh lo bát quái nữa, mau chóng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment