Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi theo Thẩm Minh đến phòng nghỉ trước, cách thời gian mở màn còn khá lâu, không biết Giải Nguyệt Bùi đào đâu ra một bộ bài poker, rủ rê Sơ Tranh và Thẩm Minh đánh bài.
Thẩm Minh bảo hắn cùng Sơ Tranh chơi đi, còn mình thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
"Thẩm tổng, thư giãn một tí đi!" Giải Nguyệt Bùi nói: "Lát nữa có người ứng phó."
Thẩm Minh thấy Sơ Tranh đang cầm bài, rũ mi mắt, bộ dáng thập phần thuần theo, đáy lòng không khỏi mềm nhũn, ngồi xuống.
Giải Nguyệt Bùi là một tay đổ thạch đỉnh cấp, nhưng đáng tiếc trên bàn bài bạc lại vô cùng xui xẻo.
Sơ Tranh cơ hồ thắng hết toàn bộ.
"Em gái Thẩm à, vận khí của em cũng quá tốt rồi đó!" Giải Nguyệt Bùi phàn nàn.
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Có thể tính."
Giải Nguyệt Bùi: "???"
Có thể tính là cái quỷ gì?!
Sao người này lại có cùng một đức hạnh y chang tên Thẩm Minh kia vậy hả!
Hắn chỉ muốn chơi bài thư giãn một tí, ai muốn chơi như vậy đâu!!
Giải Nguyệt Bùi bị ngược không nhẹ, cũng may Lâm Dương vào gọi Thẩm Minh, nói bên ngoài có người muốn gặp hắn, yến hội cũng sắp sửa bắt đầu.
Hắn căn dặn Sơ Tranh hai câu, rồi rời khỏi phòng.
Giải Nguyệt Bùi ném bài đi, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.
"Em gái."
Sơ Tranh ngồi trở lại trên ghế sofa, thản nhiên nói: "Tôi không phải em gái của anh."
Giải Nguyệt Bùi câu khóe môi, nụ cười vô cùng lẳng lơ: "Vậy em là em gái của Thẩm Minh sao."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh muốn nói gì?"
"Em và Thẩm Minh..." Giải Nguyệt Bùi dừng một chút: "Quan hệ thế nào?"
"Anh em." Người này bị đần sao? Quan hệ này không phải tất cả mọi người đều biết à?
Giải Nguyệt Bùi chống cằm: "Không đúng nha, có phải Thẩm Minh làm gì với em không? Em cứ nói với anh trai, anh trai làm chủ cho em."
Sơ Tranh mặc kệ hắn, trực tiếp im lặng.
Giải Nguyệt Bùi càng nghĩ càng thấy không đúng: "Em gái Thẩm, em cũng biết em và Thẩm Minh là anh em đúng không? Giữa hai người có quan hệ máu mủ, những chuyện giữa nam và nữ, sẽ không quá phù hợp đâu."
"Anh rất ồn ào."
"Em gái Thẩm, nếu em không muốn anh ồn ào nữa, thì em hãy nói cho anh biết, em và Thẩm Minh có quan hệ thế nào?"
"Anh em." Sơ Tranh giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt quét về phía Giải Nguyệt Bùi, đáy lòng nghĩ đến chuyện có cần xử lý tên đàn ông lẳng lơ cứ thích nói nhao nhao này không.
"Anh em..." Giải Nguyệt Bùi buông cánh tay đang chống cằm xuống, giống như Holmes mà nói: "Thẩm Minh và em mặc lễ phục giống nhau, lấy trình độ hiểu biết của anh về hắn, nếu hai người không phát triển ra dạng quan hệ đặc biệt gì, thì hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Sơ Tranh vừa muốn nói gì đó, Thẩm Minh liền tiến vào.
Hắn gọi Sơ Tranh qua, Giải Nguyệt Bùi dựng thẳng ngón tay, đặt ở bên môi, liên tục nháy mắt với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi qua, Thẩm Minh nắm tay cô rời khỏi phòng.
"Người kia hoài nghi anh và em không phải quan hệ anh em." Sơ Tranh đi ra ngoài liền nói với Thẩm Minh: "Có cần xử lý hắn không?"
Thẩm Minh biết Giải Nguyệt Bùi có thể nhìn ra, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy.
Hắn tuyệt đối không ngoài ý muốn.
Nhưng mà...
Câu nói phía sau của Sơ Tranh, làm đáy lòng Thẩm Minh khẽ run lên.
Cô đang nói cái gì?
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bình tĩnh nghiêm túc, giống như chỉ cần hắn gật đầu, thì cô sẽ lập tức đi xử lý luôn vậy.
"Đừng để ý tới hắn." Thẩm Minh nói: "Anh sẽ nói với hắn."
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Ồ."
Chỉ cần hắn không nói nhao nhao nữa, thì tạm thời không xử lý vậy.
Thẩm Minh dẫn Sơ Tranh đi xuyên qua hành lang, đến trước một cánh cửa.
Mấy tiểu thư đứng đón khách ở ngoài cửa, thấy người tới, đôi mắt ai cũng tỏa sáng hết cả lên.
Nếu không phải đạo đức nghề nghiệp làm bọn họ lúc này không thể làm gì, thì có lẽ đã nhào lên rồi.
Một tay Thẩm Minh thả trước người: "Em gái, nắm tay anh."
Sơ Tranh đặt tay lên khuỷu tay Thẩm Minh, cửa bị đẩy ra, ánh đèn flash lập tức chiếu vào cửa ra vào.
Thẩm Minh dẫn Sơ Tranh đi vào, ánh sáng di động theo bọn họ.
Lễ phục trên người Sơ Tranh có màu lam nhạt, dưới ánh sáng sẽ chiết xạ ra toái quang nhỏ xíu, thiết kế đai lưng, làm nổi bật lên vòng eo thon, lúc đi lại, làn váy lay động, vẽ ra trong không khí một đường cong xinh đẹp, như tràn ra gợn sóng.
Dáng người Thẩm Minh thẳng tắp thanh quý, khuôn mặt như vẽ, người đàn ông dưới ánh sáng, như quần tinh lóa mắt.
Tây trang màu đen nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cổ áo và ống tay áo của bộ tây trang này, được thiết kế tương tự như lễ phục trên người Sơ Tranh.
Hai người đứng chung một chỗ, tựa như duyên trời tác hợp.
Trong hội trường hoàn toàn yên tĩnh, người trên màn hình lớn, dường như làm cho người ta quên phản ứng.
Tận đến khi toàn bộ đèn trong hội trường sáng lên, người phía dưới mới lấy lại tinh thần.
"Kia là Thẩm Minh à?"
"Chúng ta đi sai chỗ sao?"
"CEO tân nhiệm của EG là Thẩm Minh? Má ơi... Không thể nào?"
"Bên cạnh hắn không phải là Thẩm Sơ Tranh kia sao?"
Nghi vấn của mọi người đại khái là giống nhau.
Đây là Thẩm Minh?
Thẩm Minh của Thẩm gia?
Trước khi tập đoàn Thẩm thị phá sản, đã nghe đồn Thẩm Minh trở về, nhưng người có thể gặp được hắn thật sự rất ít.
Tập đoàn Thẩm thị phá sản, vị này cũng không ra mặt, giống như đó chẳng qua chỉ là một tin đồn.
Nhưng bây giờ...
Người chủ trì chính giới thiệu tiểu sử của Thẩm Minh, những chuyện trải qua khi nhậm chức ở nước ngoài, cùng với những thành tích mà mấy năm này làm được tại EG.
"Bây giờ, mời Thẩm tổng của chúng ta nói với mọi người vài lời."
Người chủ trì đưa microphone cho Thẩm Minh.
Thẩm Minh đối mặt với đám người, trên gương mặt thanh lãnh cấm dục không nhìn ra cảm xúc, khách sáo nói vài câu, rồi trả microphone lại.
Người chủ trì dường như đã hiểu từ trước, cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn, mà rất tự nhiên tiếp tục.
Thẩm Minh phối hợp vơi người chủ trì trả lời mấy vấn đề, kế tiếp là truyền thông đặt câu hỏi.
Mặc dù truyền thông cũng không ngờ tới sẽ có một tình huống như thế này, nhưng tùy cơ ứng biến, các loại vấn đề sắc bén liên tục được đề ra.
Trước đó công ty đã có chuẩn bị, nhưng ở hiện trường vẫn có rất nhiều phóng viên không quen thuộc với EG.
"Thẩm tổng, xin hỏi ngài thân là con trưởng của Thẩm thị, đối với chuyện tập đoàn Thẩm thị phá sản, ngài có cảm tưởng gì?"
Thanh âm của Thẩm Minh lạnh nhạt: "Năm năm trước tôi đã bị trục xuất khỏi Thẩm gia, không có quan hệ gì với Thẩm gia nữa, bởi vậy tôi không có bất kỳ cái nhìn gì."
"Thẩm tổng, chúng ta đều nên coi trọng tình nghĩa, cho dù là như thế, ngài khoanh tay đứng nhìn, phải chăng có chút mất nhân tính?"
"Thẩm tổng, ngài đã là CEO của EG, muốn cứu tập đoàn Thẩm thị cũng chỉ cần một câu nói, vì sao ngài lại tuyệt tình như thế? Ngay cả chút tình nghĩa ấy cũng không có, về sau ai còn dám hợp tác với EG nữa?"
Phóng viên liên tiếp đặt câu hỏi, Thẩm Minh vẫn trấn định như cũ: "Quy định của công ty là không thể vì chuyện cá nhân mà lợi dụng việc công, tập đoàn Thẩm thị cũng không đáng để công ty mạo hiểm, người tiếp theo."
Câu trả lời này của hắn đã trực tiếp đẩy vấn đề sang công ty.
Đây không phải là chuyện mà một mình hắn có thể quyết định được, cho dù hiện tại hắn là CEO của EG.
Mặc kệ phóng viên đưa ra vấn đề xảo trá bao nhiêu, Thẩm Minh đều có thể tự nhiên ứng phó.
Sơ Tranh bị những người này làm cho có chút không kiên nhẫn, đèn flash còn không ngừng lóe lên.
Dường như Thẩm Minh phát giác được Sơ Tranh không đúng lắm.
"Phần đặt câu hỏi có thể kết thúc." Hắn nghiêng người nói với người chủ trì.
Người chủ trì thấy hiện trường cũng có chút khống chế, vội vàng kết thúc phần đặt câu hỏi.
"Bạch tổng."
Trong đám người, ông Bạch vẻ mặt âm trầm nhìn lên trên đài, nghe thấy có người gọi mình, vội vàng thu liễm thần sắc lại.
"Bạch tổng, hôm nay thật đúng là ngoài dự đoán."
"Đúng vậy." Ông Bạch phụ họa.
"Tập đoàn Thẩm thị đổ, lúc này lại xuất hiện một Thẩm Minh, còn ở EG, tôi nghe nói lúc trước Bạch tổng có bàn chuyện làm ăn với EG, không nghe thấy một chút tiếng gió nào sao?"
Ông Bạch cười khổ: "Tôi chỉ hợp tác với một nhánh của EG, làm sao có thể biết được những chuyện này. Công tác bảo mật của EG tốt như vậy, có lẽ nhân viên nội bộ cũng không có nhiều người biết được."
"Ha ha ha đúng thế..."
Ông Bạch nhìn về phía người đàn ông quang mang vạn trượng phía trên đài, trong lòng một trận cổ quái.