Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiểu bạch thỏ kinh ngạc nhìn Sơ Tranh.
Dường như không thể tin được, đây là lời cô nói ra.
"Cô..." Tiểu Bạch Thỏ chỉ vào Sơ Tranh: "Cô dám nói như vậy với tôi?"
Trước kia cô ấy nhìn thấy mình, vĩnh viễn cũng là tự ti cúi thấp đầu, nào dám nói chuyện với mình như vậy.
"Nếu không thì sao?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô còn muốn tôi đánh cô?"
Đánh một tiểu mỹ nhân như thế, ta còn —— rất chờ mong.
"Trì Sơ Tranh, cô có ý gì!" Tiểu bạch thỏ cắn răng uy hiếp: "Cô có biết chỉ cần tôi nói một câu, thì cô lập tức sẽ biết mất trước mắt An Dương không, cô đừng có cảm thấy không phải cô thì không thể!"
"Vậy tôi cảm ơn cô." Mau nói đi, ai thèm xuất hiện trước mặt An Dương nhà người, dù sao ta cũng không.
"??"
"Được!" Tiểu bạch thỏ dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Sơ Tranh: "Cô chờ đó cho tôi, cô đừng hối hận!"
Tiểu Bạch Thỏ đóng sập cửa rời đi.
...
Sở An Dương và Giản Đan là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cái chết của nguyên chủ, cho nên đối tượng cần phản công lần này, chính là hai người kia.
Sơ Tranh không nghĩ tới, tiểu bạch thỏ vừa đi không bao lâu, Sở An Dương liền xuất hiện.
Tổng tài anh tuấn cao lớn, trong tay ôm một bó hoa, xuất hiện ở cửa ra vào, sắc mặt trầm lãnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Nhưng hắn ta đang cầm hoa, đủ để truyền thông bên ngoài viết ra cả trời phiên bản.
Cửa phòng bệnh đóng lại, sắc mặt Sở An Dương lập tức âm trầm xuống: "Vừa rồi cô nói gì với Đan Đan?"
Hắn ta đang họp, Giản Đan đột nhiên gọi điện thoại đến, khóc đến thở không ra hơi, hỏi gì cô ta cũng không nói.
Hắn ta bảo trợ lý đi thăm dò, biết được là từ sau khi rời khỏi phòng bệnh của Sơ Tranh, Giản Đan mới biến thành thế này.
Sở An Dương liền cảm thấy là Sơ Tranh khi dễ Giản Đan, trực tiếp nhận định tội danh này lên đầu cô.
Sơ Tranh dựa vào giường bệnh, con ngươi trong suốt như nước nhìn chằm chằm vào Sở An Dương: "Sở tiên sinh, Sở gia không dạy anh quy củ à?"
Tiểu bạch thỏ nhanh như vậy đã đem được tổng tài đến đây.
Thật là lợi hại.
"??" Sở An Dương nhíu mày: "Cô nói gì?"
Sơ Tranh: "Trước khi vào phòng không biết gõ cửa?"
Coi như ngươi là tổng tài, thì cũng không thể tùy tiện xông vào phòng của người khác được!
Hù chết người!
Lỡ như nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thì làm sao!
Lông mày Sở An Dương nhíu lại đến lợi hại hơn: "Cô đang nháo với tôi à?"
Tin tức cô tự sát nằm viện, Giang Phân ngay lập tức thông báo cho hắn ta.
Nhưng đáy lòng Sở An Dương không có nguyên chủ, tăng thêm gần đây cô ấy càng ngày càng không an phận, Giản Đan chịu ủy khuất, làm đáy lòng Sở An Dương càng ngày càng phiền chán cô.
Cho nên sau khi biết được tin tức, hắn cũng không chú ý.
"Tôi chỉ đang nghi ngờ gia giáo của Sở gia." Giọng nói cô gái êm tai, rõ ràng vẫn là thanh âm quen thuộc kia, nhưng Sở An Dương lại cảm thấy có chút không giống, giống như càng trở nên lạnh lẽo linh hoạt kỳ ảo.
Sở An Dương lấy lại tinh thần, lửa giận lập tức bốc lên: "Trì Sơ Tranh! Cô đừng quên thân phận của mình."
"Thân phận của tôi là gì?" Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Tôi và giải trí Đông Phương ký kết hợp đồng, là quan hệ hợp tác, là bình đẳng."
"Trì Sơ Tranh, cô đang muốn chơi trò gì với tôi? Lúc trước chúng ta đã nói xong rồi, bên ngoài cô là bạn gái của tôi, nhưng cô đừng có nghĩ..."
"Sở tiên sinh." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn ta: "Cho tôi nhắc nhở anh một câu, tôi chưa từng nhận bất cứ thứ gì từ anh, cho nên giao dịch cũng không thành lập, chẳng qua là anh đơn phương mong muốn."
Sở An Dương hơi sửng sốt.
Lúc trước sau khi bọn họ ngả bài, quả thực hắn ta đã đưa ra đề nghị đưa tiền, nhưng cô ấy không muốn.
Về sau lại an bài nhân vật cho cô ấy, nhưng cô ấy cũng không muốn, toàn bộ đều dựa vào thực lực của mình mà lấy được nhân vật.
Bây giờ cô nói... Là mình đơn phương mong muốn?
"Cho nên, Sở tiên sinh, anh không có quyền khoa tay múa chân với tôi, bây giờ mời anh đi ra ngoài." Nguyên chủ trừ thời điểm thích Sở An Dương mất hết lý trí, thì những lúc còn lại vẫn rất lý trí.
Nói dựa vào chính mình liền dựa vào chính mình.
Sở An Dương tức giận: "Trì..."
Sơ Tranh phát ra khí thế hung: "Nếu anh không ra ngoài tôi liền báo cảnh sát nói anh quấy rối."
Nếu không phải bây giờ ta đang nằm trên giường bệnh, không thích hợp vận động, thì đã sớm động thủ mẹ nó rồi, ai thèm ở đó ồn ào với ngươi chứ.
Khuôn mặt tuấn tú của Sở An Dương đen trầm xuống: "Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Gây ra nhiều chuyện như vậy, không phải chỉ là muốn đạt được nhiều lợi ích từ trên người mình thôi sao.
Sở An Dương đã nhìn quen loại chuyện này, đáy lòng càng thêm xem thường Sơ Tranh.
"Ra ngoài." Phiền phức, quá ồn ào.
Lời nói của Sở An Dương mang theo vẻ uy hiếp: "Cô không nên nháo đến quá khó coi, tôi đã sớm nói với cô, trừ không thể thích tôi, thì cô muốn cái gì cũng được, bây giờ cô cùng tôi nháo ra một màn như thế, có ý gì?"
Sơ Tranh cầm điện thoại gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trong phòng thập phần yên tĩnh, Sở An Dương nghe thấy âm thanh bên đầu dây kia.
Cô thật sự báo cảnh sát.
Sở An Dương cười lạnh dưới đáy lòng, phất tay áo rời đi.
Chỉ là muốn dùng thủ đoạn như vậy để thu hút sự chú ý của mình, thật sự cho rằng ở bên cạnh mình, thì có cái đặc quyền này rồi chắc?
Sở An Dương rời khỏi phòng bệnh, lập tức đi tìm Giản Đan.
Chờ hắn ta ngồi lên xe, mới nhớ tới, mình là đến để cho Giản Đan một cái công đạo, sao lại mơ mơ hồ hồ ra rồi?
Nhưng trong lòng hắn ta nhớ thương Giản Đan, hắn ta có nhiều biện pháp trừng phạt cô sau.
...
Sơ Tranh cúp điện thoại, lần nữa mở Weibo ra, soạn một nội dung mới.
[ Trì Sơ Tranh V: Không chết, đã chia tay, tôi đá hắn, chưa từng yêu. ]
Con gái sao có thể bị người khác đá chứ!
Cô vốn đã ở ngay trên hot search, tin này vừa phát đi, lập tức bị đẩy lên cao.
[ Vân Bạn Nguyệt: Ngồi ghế đầu ăn dưa. ]
[ Chuẩn bị kéo dài:??? ]
[ Tặng anh một giấc mộng: Cái quỷ gì thế, đây là cái quỷ gì thế! A? Chia tay? ]
[ Sơ Tranh Tiểu Khả Ái: Chia tay đi, bảo bối nhà chúng ta không cần yêu đương, chúng ta chuyên chú đóng phim đi được không, hôm nay ảnh hậu, sáng mai tiểu kim nhân! Đàn ông đều là móng heo lớn! ]
[ Mãnh hổ khẽ ngửi tường vi: Không phải đâu? Tổng tài và Trì Sơ Tranh chia tay?! Hot search vừa rồi không phải nói cô ấy đang nằm viện sao? Làm sao lại chia tay? ]
[ Lolita i: Không phải là bởi vì tổng tài người ta không đi thăm cô ta, nên cô ta liền nháo muốn chia tay chứ, chậc chậc, phụ nữ bây giờ bị làm sao vậy, chờ tổng tài dỗ dành một chút, không phải lại ngoan như cũ đấy chứ. ]
[ Nguyệt Ảnh Y Phong: Đây là chia tay thật hay giả? Nếu là giả thì thật buồn nôn. ]
[ Fan club của Sơ Tranh: Cho dù Tiểu Khả Ái quyết định thế nào, thì chúng ta đều ủng hộ vô điều kiện! ]
[ Đoàn Đoàn nhà Sơ Tranh: Không chịu đâu! Ta gặm CP này thật lâu rồi, vì sao lại chia tay! Không còn tình yêu để tin tưởng nữa rồi sao? ]
[ Gió ở trên đường phố: Ha ha, ngồi đợi xóa Weibo. ]
[ Hồng mai tuyết trắng: Tôi không tin cô ấy dám chia tay! ]
Một số người trên internet, cảm thấy chẳng qua là Sơ Tranh và Sở An Dương mâu thuẫn, nên chạy lên mạng làm trò.
Sở An Dương đối với cô tốt biết bao nhiêu.
Muốn cái gì cho cái đó, tiện sát không biết bao nhiêu người.
Sở An Dương là kiểu đàn ông chất lượng cao muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài phú có tài phú, đồ đần mới chia tay với hắn ta.
Đoán chừng có không ít người cảm thấy, nguyên chủ đi đến được địa vị như bây giờ, cũng là do Sở An Dương nâng lên.
Sơ Tranh không phủ nhận, nguyên chủ có thể có được độ hot ngày hôm nay, cũng là do công ty bỏ ra không ít lực.
Nhưng cho dù đổi một công ty, một cái cây rụng tiền có năng lực phát sáng, công ty vẫn sẽ nâng đỡ.
Là vàng thì ở đâu cũng sẽ tiêu hết... Phi, phát sáng!
Fan hâm mộ của nguyên chủ tranh cãi ầm ĩ trong khu bình luận, kiên quyết bảo vệ Idol nhà mình, đánh bại hết thảy các thế lực đen.
Sơ Tranh bên này cũng nhận được điện thoại của Giang Phân.
"Weibo cô phát có ý gì? Cô điên rồi sao? Nhanh chóng xóa đi! Náo ra chuyện tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn gây chuyện gì nữa? Nếu như thật sự đắc tội với Sở tổng thì tôi xem cô xoay sở thế nào!"