Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Soạt...
Trên lễ phục màu trắng của Phương Lý, nhiễm lên màu sắc của đồ uống, mang theo hương vị ngọt ngào của cam sành phiêu tán.
Kẻ đầu têu đang từ từ buông ly nước xuống: "Ngại quá, trượt tay."
"Phong Vọng!!"
Phương Lý tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng.
Giọng nói hơi lớn.
Lúc đầu tân khách không chú ý đến bên này, lúc này đều nhìn lại.
Phương Lý quay đầu nhìn một chút, phát hiện tầm mắt mọi người, lập tức có chút quẫn bách.
Nhưng mà chờ lúc hắn quay đầu lại, thì ở chỗ cũ làm gì có bóng dáng của Phong Vọng nữa, chỉ có một cánh cửa bên cạnh, chậm rãi khép lại.
Phương Lý: "..." Phong Vọng tên khốn kiếp này!
Bọn họ đứng trong góc khuất, có lẽ không ai trông thấy Phong Vọng tạt đồ uống lên người hắn.
Phương Lý chật vật rời sân.
Phong Vọng cũng nghĩ không thông, lần nào Phương Lý ngoi đầu lên cũng ăn thiệt, vậy mà không biết vì sao cứ thích nhảy ra trước mặt mình.
Cũng không thể là thích mình chứ?
A...
Phong Vọng bị ý nghĩ này dọa đến nổi đầy da gà.
Leng keng ——
Âm thanh nhắc nhở của Wechat, vang lên trên hành lang rõ ràng đột ngột.
Phong Vọng dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra.
[ Sơ Tranh: Ra ngoài. ]
Ánh sáng của màn hình điện thoại, hắt vào trên mặt người đàn ông, phác họa ra hình dáng như huyễn như họa của hắn, đẹp đến mức vô cùng không chân thực.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ở bên mép điện thoại, thật lâu sau mới khẽ nhúc nhích.
Rốt cuộc.
Người đàn ông động ngón tay.
Trên hành vang yên tĩnh, vang lên âm thanh đánh chữ lộc cộc.
[ Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: Ra ngoài làm gì? ]
[ Sơ Tranh: Ăn cơm. ]
...
Bóng đêm vắng vẻ, đèn hoa rực rỡ.
Thân ảnh người đàn ông chậm rãi xuất hiện, hắn ta đi hơi nhanh, nhìn xung quanh, che mặt mình, giống như ăn trộm.
Một lát sau, dường như hắn ta phát hiện được mục tiêu, cúi đầu cực nhanh đi đến trước một chiếc xe, mở cửa xe đi lên.
Phong Vọng đứng ở một góc tối gần đó, khóe miệng câu lên một độ cong châm chọc.
Hắn dựa vào thủy tinh băng lãnh, cúi đầu sờ điện thoại, vừa lấy điện thoại ra, thì trước mặt đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
"Đứng ở chỗ này làm gì?"
Thanh âm thanh liệt vang lên theo.
Động tác của Phong Vọng hơi cứng lại.
Điều chỉnh tốt biểu cảm, Phong Vọng mới ngước mắt nhìn lên.
Nữ sinh giẫm lên ánh trăng mà đến, cái bóng tinh tế đơn bạc ném trên mặt đất. Đai lưng váy trắng đen xen kẽ, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của cô, lúc bước đi tạo ra một độ cong tuyệt mỹ.
Bóng đêm lả lướt.
Giống như có thể làm cho dục vọng trong lòng con người, không bị khống chế, tà niệm sinh sôi.
Phong Vọng cực nhanh dời ánh mắt, ngăn chặn xúc động không hiểu thấu dưới đáy lòng.
"Xem kịch."
"Hay không?"
Bóng tối bao phủ mà đến, Phong Vọng dường như có thể cảm giác được áp lực.
Hơi thở mát lạnh trên người nữ sinh, cũng phá lệ rõ ràng.
Phong Vọng hít sâu, chậm rãi nói: "Kịch đương nhiên phải hay, bằng không thì vì sao lại cần những diễn viên như chúng ta."
Sơ Tranh lạnh lùng phá đám: "Anh không tính là diễn viên."
Phong Vọng nhíu mày, biểu thị không phục: "Sao lại không tính?"
Sơ Tranh: "Anh là bình hoa."
Phong Vọng: "..." Diễn viên bình hoa không phải diễn viên sao? Dựa vào cái gì mà kỳ thị bình hoa?
Phong Vọng hừ lạnh một tiếng, nhấc chân liền đi.
Sơ Tranh: "..."
Cái này cũng không phải do ta phong.
Hừ ta làm gì.
Kỹ năng diễn xuất của mình cặn bã, còn không cho người khác nói sao?!
Sơ Tranh giữ chặt Phong Vọng, thanh âm thanh liệt hạ thấp đi mấy phần: "Được rồi, đi ăn cơm."
Giọng nói kia, giống như đang dỗ dành hắn.
Nhưng mà rơi vào trong tai Phong Vọng, thì vẫn không chút chập chùng như cũ, hoàn toàn giống như đang ra lệnh cho hắn.
Ánh mắt Phong Vọng rơi vào cánh tay đang nắm lấy cổ tay mình của Sơ Tranh.
"... Bây giờ cô là kim chủ của tôi, tôi có thể từ chối sao?" Phong Vọng rút tay về, chụp lấy cổ tay mình, đón ánh mắt Sơ Tranh nhìn sang.
Ánh trăng chiếu vào đáy mắt trong suốt của nữ sinh đối diện, giống như hiện lên một tầng kim cương vỡ, rực rỡ làm cho người ta không thể rời mắt.
...
Phong Vọng tưởng là ra ngoài ăn, không nghĩ tới Sơ Tranh lại mang cháo tới.
"Tiểu sư muội, rốt cuộc là vì sao mà cô lại cảm thấy tôi thích húp cháo?" Phong Vọng có chút tuyệt vọng hỏi.
"Bác sĩ nói anh phải ăn nhiều cháo."
"..." Phong Vọng lơ ngơ: "Bác sĩ nói loại chuyện hoang đường này bao giờ? Bác sĩ nào nói?"
"Lần trước đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ chủ trị kia nói." Sơ Tranh nói đầy vẻ đương nhiên.
"..."
Đầu Phong Vọng dựa vào cửa sổ xe, như sống không còn gì lưu luyến.
Nửa ngày sau hắn hữu khí vô lực nói: "Tiểu sư muội, đó là bệnh dạ dày của tôi tái phát, bác sĩ mới nói như vậy, bây giờ dạ dày của tôi không sao nữa!" Uống cháo cái gì chứ!!
"Sao anh lắm bệnh thế?" Sơ Tranh theo bản năng nói.
Ánh mắt Phong Vọng lập tức quét tới, trong đáy mắt đen nhánh, cất giấu mũi nhọn sắc bén.
Còi báo động trong đầu Sơ Tranh lập tức kêu vang.
Trấn định.
Không sao.
Dưới ánh nhìn chăm chú mang theo chút cảnh giác của Phong Vọng, Sơ Tranh trấn định đổi giọng: "Sao anh lắm bệnh thế, uống cháo dưỡng sinh, uống!"
Nữ sinh dữ dằn nhìn hắn.
Lông mày Phong Vọng cau lại, ánh mắt đảo quanh người Sơ Tranh, dường như đang xác định xem vừa rồi Sơ Tranh chỉ là nói sai hay sao.
Hắn chậm rãi thu tầm mắt lại: "Tôi không muốn uống cháo."
Sơ Tranh hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Phong Vọng thốt ra: "Lẩu."
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, Phong Vọng nhìn ba con số cô ấn trên màn hình điện thoại.
"Cô gọi 120 làm gì?"
"Đặt trước phòng bệnh cho anh."
Bệnh dạ dày của Phong Vọng đã rất nghiêm trọng, còn muốn ăn lẩu, sao không lên trời luôn đi?
Phong Vọng: "..."
Cuối cùng Phong Vọng dưới sự uy hiếp dữ dằn của Sơ Tranh, uống xong cháo.
Cháo nóng vào trong bụng, Phong Vọng cảm thấy dạ dày vừa rồi có chút không thoải mái, đang được làm dịu đi.
Hắn liếc nữ sinh bên cạnh một chút: "Cô tới tìm tôi, chính là vì đưa cái này cho tôi?"
"Bằng không thì sao?" Mời anh ăn lẩu, sau đó đưa anh đi bệnh viện sao?
Theo hắn biết, cô hẳn là đang quay phim.
Trường quay cách nơi này cũng không gần lắm...
Đi từ thật xa tới, chỉ vì đưa cho hắn một bát cháo.
Đời này Phong Vọng cũng chưa từng được ai chăm sóc như vậy.
Ấm áp từ trong trái tim lan tràn ra, chảy khắp toàn thân, làm cả người dường như cũng ấm áp lên.
"Tiểu sư muội, cô thật sự muốn làm kim chủ của tôi sao?"
Sơ Tranh giọng điệu lành lạnh: "Anh hối hận rồi?"
Phong Vọng co lại trên ghế, hai tay đặt lên bụng: "Cô thấy rồi đấy, tôi rất hay gây chuyện, cô làm kim chủ của tôi, rất phiền phức."
Lời ngầm chính là —— cô có khả năng không che chở được tôi.
Giọng nói thanh nhã lạnh nhạt của nữ sinh lưu chuyển trong xe: "Cho dù anh giết người, tôi cũng có thể xử lý sạch sẽ thay anh."
Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại.
Sơ Tranh thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của Phong Vọng.
Hắn nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấy hoa nở trên mặt cô vậy.
Cánh môi Phong Vọng khẽ mở: "Giết người là phạm pháp đó tiểu sư muội."
"Anh còn biết cái này?"
Phong Vọng nghiêng đầu xuống, giữa lông mày hắn nhiễm lên ý cười: "Tiểu sư muội, tốt xấu gì tôi cũng được đi học, chút kiến thức thông thường ấy vẫn có."
Vậy anh thật lợi hại nha.
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại, Phong Vọng ho nhẹ một tiếng: "Yến hội còn chưa kết thúc, tôi về trước đây."
Hắn đẩy cửa xe ra bước xuống, đứng ở cửa xe, đột nhiên cúi người: "Tiểu sư muội, nếu tôi quả thật giết người, cô thật sự sẽ giúp tôi sao?"
Nữ sinh trong xe không hề chần chờ gật đầu: "Ừ."
Một tiếng không nặng không nhẹ, đâm vào đáy lòng Phong Vọng.
"Tiểu sư muội trở về cẩn thận."
Phong Vọng đóng cửa xe, cực nhanh biến mất dưới ánh trăng.