Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một số thời khắc câu chuyện nhìn như rất dễ dàng, đó là bởi vì bạn chỉ đứng trên góc độ của thượng đế, không mang theo bất kỳ tâm tình gì, nhìn vào toàn cục, nắm giữ hết thảy.
Không ít người sẽ cảm thấy, chuyện này nếu đổi thành mình, thì có lẽ sẽ làm được tốt hơn rất nhiều.
Nhưng khi bạn đứng ở vị trí đó, bạn sẽ chỉ biết nhìn vào một góc độ phiến diện, sẽ bị người ở bên trong ảnh hưởng đến cảm xúc, tư tưởng, có lẽ phản ứng của mình còn không bằng người khác.
Nhưng ta không giống...
Ta mẹ nó cũng không biết phía sau phát sinh cái gì mà! Có gì mà không giống!
"Ai."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô thở dài làm gì? 】
"Ta thở dài cũng không được?"
【 Thế này không phù hợp với hình tượng của cô. 】 Cao quý lãnh diễm đâu!
"Lại không có ai, sợ cái gì." Sơ Tranh không thèm để ý ngã chổng vó nằm, không có chút hình tượng nào để nói nữa.
【...】 Không có ai cô liền có thể muốn làm gì thì làm thật sao?
Được rồi.
Đã từng cho rằng cô là một đại lão cao quý lãnh diễm.
Về sau mới phát hiện dưới sự cao quý lãnh diễm ấy, có một tâm tình bát quái phun tào mà đến sông băng ngàn năm cũng không ép nổi.
Vốn dĩ cho rằng đây là toàn bộ con người cô.
Về sau lại phát hiện, người này nha, không chỉ nội tâm không an phận, mà cả người cũng không an phận.
Lúc không có người, chuyện vớ vẩn gì cũng làm ra được.
【 Tiểu tỷ tỷ cô có mệt không? 】 Vương Giả muốn cùng tiểu tỷ tỷ nói chuyện tâm tình.
"Mệt chứ, mi không bắt ta phá sản ta liền không mệt." Sơ Tranh chậm rãi nói.
【...】 Ha ha, đó là không có khả năng, làm một hệ thống phá sản có đạo đức nghề nghiệp, thời thời khắc khắc đều phải nhớ kỹ tinh thần phá sản. 【 Cô cả ngày giả bộ như vậy, có mệt không? 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Giả bộ cái gì?"
【 Cao quý lãnh diễm. 】
Sơ Tranh chỉ chỉ vào gương mặt đơ của mình: "Mặt mũi này của ta đã từng biến hóa chưa?" Ta chính là một người lạnh lùng!
【...】 Còn thật không có.
Sơ Tranh ngôn từ nghĩa chính phản bác: "Cho nên mi dựa vào cái gì mà nói ta giả bộ?"
【...】 Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà không tìm thấy ngôn ngữ để phản bác.
...
"Chị Sơ Tranh, sắp lên sân khấu rồi." Lương Tịch phanh một tiếng đẩy cửa đi vào.
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, giữa hai đầu lông mày không mảy may thấy chút dị sắc nào, bình tĩnh nhìn qua: "Ừ, biết rồi."
Lương Tịch kỳ quái gãi gãi đầu: "Vậy... Vậy chúng ta đi?"
Tiết mục hôm nay Sơ Tranh tham gia là một tiết mục phát sóng trực tiếp, cơ bản cũng là những minh tinh nào gần đây tương đối hot, thì bọn họ sẽ mời người đó.
Sau đó đề tài cơ bản đều quay xung quanh bộ phim vừa đóng.
"Tiếp theo đây xin mời tiểu tỷ tỷ Trì Sơ Tranh của chúng ta." Người chủ trì khoa trương cất giọng, Sơ Tranh không nhìn thấy cô ta, những vẫn có thể tưởng tượng được biểu tình của người chủ trì lúc này.
Sơ Tranh đi lên sân khấu, ánh đèn flash chiếu trên người cô.
[ Tiểu tỷ tỷ đột nhiên không mềm manh, đột nhiên biến thành công như thế, phong cách xoay chuyển quá nhanh, người ta có chút không chịu nổi. ]
[ Chồng đẹp trai nhất không tiếp thu phản bác ]
[ Tối hôm nay ta muốn thị tẩm ]
[ Thị tẩm đến phiên ngươi à, lập tức kéo xuống cho trẫm... Trẫm không điên, trẫm mới là người muốn thị tẩm! ]
[ Tiểu tỷ tỷ mặc váy cũng ngăn không nổi bá khí ]
Làn mưa đạn trên livestream cơ hồ che lấp toàn bộ màn hình.
Người chủ trì muốn làm cho bầu không khí sôi động lên, nhưng Sơ Tranh luôn luôn lời ít mà ý nhiều trả lời, toàn bộ hành trình livestream đều giống như có đàn quạ đen "cạc cạc" bay qua.
Nhưng người chủ trì đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, rất nhanh liền dẫn chủ đề lên phim truyền hình.
Người chủ trì: "Trì tiểu thư, lúc trước tại sao ngài lại chọn một vai như thế?"
Sơ Tranh: "Rất phù hợp với khí chất của tôi." Cô cũng không diễn được những vai khác!
Người chủ trì: "Vậy khi diễn nhân vật này, ngài có cảm thấy có khó khăn gì không?"
Sơ Tranh: "Vẫn tốt."
Người chủ trì chờ mong Sơ Tranh nói thêm hai câu, nhưng Sơ Tranh không có gì đáng nói, cô dùng vẻ mặt thành thật nhìn người chủ trì, ra hiệu cô ta tiếp tục hỏi.
Người chủ trì chưa từ bỏ ý định: "Một chút yếu tố làm cho ngài cảm thấy khó khăn cũng không có?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "NG quá nhiều tính không?"
Người chủ trì nhướn mày: "Khi ngài diễn, từng NG rất nhiều lần sao? Nguyên nhân là do đâu? Có thể thuận tiện nói cho mọi người biết được không?"
Sơ Tranh lạnh như băng phun ra mấy chữ: "Diễn viên phối hợp diễn với tôi luôn bị NG."
Người chủ trì: "..." Cô đi lên để bôi đen đồng nghiệp đúng không?
[ Ha ha ha ha, ta cười muốn chết ]
[ Đây chính là cao lãnh đáng yêu trong truyền thuyết sao? ]
[ Chồng dùng vẻ mặt thành thật nghiêm túc nhìn người chủ trì, ha ha ha, người chủ trì bây giờ đại khái là muốn xong luôn rồi. ]
[ Cho nên đây là không có kịch bản sao? ]
[ Đây là trực tiếp, kịch bản ở đâu ra, toàn bộ hành trình nghệ sĩ đều phải tự mình trả lời, nghệ sĩ thua trên livestream còn ít sao? Dám lên loại chương trình trực tiếp này, thì nhất định phải suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời. ]
[ Không phải livestream cũng có kịch bản à ]
[ Livestream của các tiết mục khác thì tôi không biết, nhưng chương trình này thật sự không có. Rất nhiều người đã từng nói qua, cho dù sớm biết được phương hướng đại khái mà bên ban tổ chức sẽ hỏi, nhưng mà người chủ trì thả bay chính mình, sẽ hỏi một số vấn đề hiếm lạ cổ quái. ]
Người chủ trì hắng giọng một cái, cố gắng tiếp tục vấn đề.
Sơ Tranh trả lời đều rất đơn giản.
Người chủ trì đại khái chỉ muốn hỏi nhanh cho xong chuyện, sau đó kết thúc buổi livestream kỳ kỳ quái quái này.
Người chủ trì: "Trì tiểu thư, hỏi một vấn đề tương đối riêng tư được không, xin hỏi ngài hi vọng về sau nửa kia của ngài là người thế nào?"
Kỳ thật tổ tiết mục muốn hỏi Phong Vọng có quan hệ gì với cô.
Nhưng loại vấn đề này chắc chắn không thể trắng trợn hỏi.
Bằng không thì đến lúc đó người bị phê phán chính là toàn bộ tổ tiết mục bọn họ.
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Phong Vọng."
...
Phong Vọng đang xem buổi livestream này, khi người chủ trì hỏi vấn đề này, cả người hắn đều ngồi thẳng dậy.
Trợ lý có chút kỳ quái nhìn hắn, nghĩ thầm sao anh Phong đột nhiên lại có xương rồi?
Câu hỏi của người chủ trì vừa phát ra, nữ sinh trên màn hình liền tiếp lời.
Không có bất kỳ từ ngữ dư thừa gì để hình dung.
Chỉ là một cái tên rất đơn giản.
Tựa như lúc bình thường cô vẫn gọi tên hắn.
Giống như cái tên đó đại biểu hết thảy.
"Tại sao lại là Phong Vọng?" Người chủ trì vẫn đang hỏi.
"Chỉ có thể là hắn." Nữ sinh ngữ khí kiên định.
"A..." Người chủ trì rõ ràng có chút đần độn: "Cái này... Như thế à..."
Phong Vọng cầm điện thoại di động, đột nhiên cười lên.
Trợ lý bị dọa đến tay run, xém chút lái xe vào lối đi bộ.
Anh Phong xem cái gì đấy?
Nhìn giống như trúng thưởng vậy.
"Quay đầu." Phong Vọng đột nhiên nói.
Trợ lý kinh dị, vội vàng nhắc nhở: "Anh Phong, chúng ta sắp không kịp lên máy bay..."
Phong Vọng: "Vậy thì không đi nữa. Quay đầu, nhanh!"
"..."
Chị Lan sẽ đánh chết tôi!!
Nhưng mà không quay đầu, bây giờ anh Phong sẽ đánh chết hắn.
Vì chết muộn hơn một chút—— trợ lý quyết định quay đầu.
Livestream trên màn hình vẫn chưa kết thúc, người chủ trì kiên cường hỏi: "Kỹ thuật diễn xuất của Phong tiên sinh... ách... Có chút khiếm khuyết, không biết Trì tiểu thư có ý kiến gì với chuyện này?"
"Là rất cặn bã."
Sơ Tranh thay người chủ trì nói ra câu cô ta không dám nói.
Phong Vọng nhẹ hừ một tiếng.
Kỹ thuật diễn của hắn cặn bã thì làm sao, có mặt là được.
Có thể dựa vào mặt ăn cơm, tại sao phải dựa vào tài hoa kiếm cơm.
Có lẽ người chủ trì không ngờ tới, Sơ Tranh lại không thèm kiêng dè như thế, nói thẳng là kỹ thuật diễn của Phong Vọng cặn bã.
Tiết mục lần này, còn có thể làm tiếp được không?
Khi người chủ trì suy nghĩ lung tung, thanh âm của Sơ Tranh tiếp tục vang lên: "Nhưng mà không sao cả, hắn muốn diễn cái gì, tôi liền ném tiền cho hắn diễn cái đó."
Người chủ trì: "..."
[... ]
[... ]
[... ]