Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ước chừng là lúc trước Phong Vọng thổi phồng mình có kim chủ, thổi đến đám người này đều tin.
Cho nên dù phát sinh chuyện như vậy, thì sự chú ý của mọi người, cũng không phải Phong Vọng được bao nuôi, mà là người này mẹ nó quá may mắn.
Có người bắt đầu đào bối cảnh của Sơ Tranh—— trước đó đã từng có người đào rồi.
Phát hiện tin tức hữu dụng có thể đào ra quá ít.
Cho dù có người vạch trần một số thứ, thì chẳng mấy chốc sẽ bị xóa bỏ, nếu những tin vạch trần không quá hảo hữu với Sơ Tranh, thì người vạch trần sẽ còn công bố mình bịa đặt.
...
"Rốt cuộc Trì Sơ Tranh này có lai lịch gì?" Giản tổng bên này sắp tức giận đến nổ tung, bọn họ là người nhận được tin tức đầu tiên, biết cao ốc Duyệt Quang bên này, về sau giá trị tài sản sẽ tăng lên.
"Chuyện này... tôi cũng không tra được." Mồ hôi lạnh của trợ lý ứa ra: "Giới giải trí đối với bối cảnh sau lưng cô ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết trước kia cô ta không phải như vậy... Có lẽ thật sự đúng như trên mạng nói, trước đó cô ta che giấu bối cảnh của mình."
Bọn họ đã quy hoạch xong giai đoạn đầu.
Đợi đến khi cao ốc Duyệt Quang bên kia không chịu được áp lực nữa, thì ép giá xuống.
Ai biết giá cả còn chưa đè xuống, mà cao ốc đã mất.
Những tinh lực bọn họ dùng ở giai đoạn trước đều uổng phí.
Càng làm người ta tức giận hơn chính là, người ta căn bản không quan tâm, qua tay chính là tặng người khác.
Đó mẹ nó là một tòa cao ốc đấy!!
Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Sở gia bên kia giở trò quỷ... Không nghĩ tới... Thật sự là không nghĩ tới...
"Trì Sơ Tranh..." Sắc mặt Giản tổng tái xanh.
Người này trước đó từng là bạn gái của Sở An Dương.
Ông ta và Sở gia nổi lên xung đột!
Giản tổng vừa tức giận ở công ty, về đến nhà, liền được người giúp việc báo cho biết, Giản Đan chạy.
Giản tổng thiếu chút nữa là tức đến phát bệnh.
Giản tổng và bà Giản cãi nhau một trận om sòm.
Đây là trạng thái bình thường trong thời gian gần đây, đám người giúp việc cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tự mình trốn đi, đừng đốt lửa lên người mình là được rồi.
Giản Đan chạy khỏi nhà, người đầu tiên muốn tìm chính là Sở An Dương.
Sở An Dương ngược lại rất nhanh tới đón cô ta.
Giản Đan khóc bổ nhào qua: "An Dương."
"Đừng khóc." Sở An Dương nghe thấy Giản Đan khóc, liền không nhịn được mềm lòng, an ủi một hồi.
Sở An Dương dẫn Giản Đan về chỗ ở.
Giản Đan nghi hoặc: "An Dương, sao anh vẫn ở khách sạn? Còn..." Là loại khách sạn nhìn qua rất bình thường này.
Sở An Dương ra ngoài, có lần nào mà không phải khách sạn năm sao chứ?
Sở An Dương: "..."
Bây giờ Sở An Dương không phải là tổng tài của giải trí Đông Phương nữa, bà Sở đóng băng hết tất cả bất động sản và xe dưới danh nghĩa của hắn ta.
Trong thẻ của hắn ngược lại có một chút tiền, nhưng mà lúc bắt đầu, cứ tiêu tiền giống như trước đây, chỉ tiêu mà không kiếm, rất nhanh liền giật gấu vá vai.
"Không có gì..." Sở An Dương đáp qua loa.
"An Dương." Giản Đan ôm lấy Sở An Dương: "Chúng ta sẽ không tách ra đúng không?"
"Đương nhiên sẽ không." Sở An Dương hứa hẹn: "Chờ anh thuyết phục được mẹ anh, chúng ta liền có thể quang minh chính đại ở bên nhau."
"Có thật không?"
"Đương nhiên."
...
Sở An Dương làm sao có thể thuyết phục được bà Sở.
Bà Sở quyết tâm không cho phép hắn ta ở bên Giản Đan, thậm chí buông lời, nếu như hắn ta ở cùng Giản Đan, thì bà ta thà tình nguyện quyên góp hết toàn bộ Sở gia, cũng sẽ không để lại cho hắn một đồng.
Sở An Dương và bà Sở huyên náo túi bụi.
Sở An Dương cảm thấy mình có thể tay làm hàm nhai, căn bản không để uy hiếp của bà Sở vào mắt.
Vì tiết kiệm tài chính, Sở An Dương chuyển ra ngoài, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bắt đầu lập nghiệp.
Bà Sở cũng không phải thật sự không nhận con mình, mà chỉ là muốn ép Sở An Dương trở về.
Cho nên có thể tưởng tượng được Sở An Dương lập nghiệp khó khăn đến bao nhiêu.
Điểm xuất phát của Sở An Dương quá cao, trong mắt hắn, có lẽ cảm thấy lập nghiệp không phải việc gì khó.
Song khi hắn bị tất cả mọi người cự tuyệt ở ngoài cửa, hắn mới hiểu được, lập nghiệp căn bản không đơn giản như những gì lúc trước hắn ta từng trải qua.
"An Dương, anh đừng quá mệt mỏi, em có thể ở bên anh."
Trên mặt Sở An Dương gầy đi trông thấy, nghe thấy Giản Đan an ủi, mệt mỏi vỗ vỗ tay cô ta: "Ừ."
Sở An Dương đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong tủ quần áo nhiều thêm mấy bộ quần áo.
"Em mua quần áo à?"
"Dạ, em thấy đẹp nên mua." Giản Đan nhu thuận gật đầu: "Anh xem, em cũng mua cho anh, đồ tình nhân đấy."
Sở An Dương nhìn mấy bộ quần áo kia, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Sở An Dương kéo Giản Đan, ngữ trọng tâm trường nói: "Chúng ta bây giờ không thể tiêu tiền bậy bạ, bây giờ em ở bên anh, là ủy khuất cho em, nhưng chúng ta nhịn một chút có được không, chờ sau này em muốn gì anh cũng có thể cho em."
Giản Đan vốn đã được nuông chiều từ bé.
Mặc dù cô ta rời khỏi Giản gia, nhưng trên người có thẻ, bà Giản còn vụng trộm gửi tiền cho cô ta, nên cô ta cũng không thiếu tiền.
Cho nên cũng không cảm thấy mình mua bộ quần áo thì làm sao.
"An Dương... quần áo này không đắt." Cô ta nhỏ giọng nói.
"..." Sở An Dương thở dài: "Được rồi, anh đi tắm."
"An Dương, anh tức giận?"
"Không có, đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ hơi mệt mỏi."
"... Vậy anh mau đi tắm đi."
Giản Đan nhìn Sở An Dương đi vào, nhếch miệng.
Trước kia cô ta đã từng phải sống cuộc sống như thế này bao giờ đâu.
Bây giờ mua một bộ quần áo mà cũng bị nói.
Giản Đan còn muốn đi đóng phim, thế nhưng cô ta phát hiện từ sau khi Sở An Dương không còn là tổng tài của giải trí Đông Phương nữa, thì mình căn bản cũng không nhận được phim.
Ông Giản bên kia chắc chắn sẽ không giúp cô ta.
Cho dù Giản Đan có thể nhận được phim, cũng là một số phim loạn thất bát tao, còn không thì là hướng cô ta mà đến.
Lần nào cũng vấp phải trắc trở, Giản Đan rất không cam tâm.
Đặc biệt là khi trông thấy Sơ Tranh đại hỏa trên mạng.
Dựa vào cái gì mà cô có thể, mình không thể?
Dưới cơn nóng giận, Giản Đan dùng tiền trong thẻ mình, tìm người nhờ quan hệ tìm cho cô ta một vai diễn.
Nhưng mà đến cuối cùng khi đoàn làm phim khai mạc rồi cô ta vẫn không nhận được thông báo, lúc này mới phát hiện mình bị lừa.
Khoản tiền kia là phần lớn tiền trong thẻ của cô ta.
Tiền còn lại, cũng chỉ đủ cho cô ta mua mấy bộ quần áo, mua cái túi.
Lâu lắm rồi bà Giản không gửi tiền đến cho cô ta.
Dưới áp lực của tiền tài bức bách, Giản Đan gọi điện thoại cho bà Giản.
Nhưng bà Giản lại nói ông Giản ngừng thẻ của bà ta.
Thẻ của bà Giản là của ông Giản, nói nếu cô ta không quay về, thì sẽ không gửi tiền cho cô ta nữa.
Bà Giản bảo Giản Đan nhanh về đi, Giản Đan không chịu, tức giận cúp điện thoại.
Biết rõ mình không có tiền, nhưng Giản Đan vẫn không khống chế nổi tốc độ tiêu tiền của mình.
Dù sao vung tay quá trán đã quen, trong thời gian ngắn sao có thể sửa đổi được.
Ngồi trong gian phòng đi thuê, nhìn căn phòng rối bời, đáy lòng Giản Đan lập tức có chút hối hận.
Tại sao cô ta phải tới đây chịu tội chứ.
Sở An Dương bận rộn chuyện của mình, căn bản không có bao nhiêu thời gian ở bên cô ta
Còn không bằng trước kia khi đang vụng trộm ở bên nhau...
Lúc ấy tốt biết bao nhiêu, muốn cái gì có cái đó, ăn ngon mặc đẹp, Sở An Dương còn tặng cho mình đủ thứ
Chỉ cần một cú điện thoại của cô ta, Sở An Dương sẽ lập tức trở lại bên cạnh cô ta.
Bây giờ thì sao?
Sở An Dương căn bản không nghe điện thoại của cô ta.
Trở về lại giải thích rằng mình không nghe thấy.
*
Lời đại đại: Đừng hỏi ta có xuất hiện lạm phát không, đây chỉ là viết ra để giải trí bớt áp lực, hi vọng có thể làm mọi người thư giãn một chút, trong quá trình làm việc và học tập khẩn trương, vui vẻ vui vẻ, không tồn tại bất cứ đạo lý khoa học gì, cho nên xin đừng nên quá tích cực, vui vẻ đọc truyện là được rồi. (Từ lúc bắt đầu cái đề tài này đã không có bất cứ đạo lý gì để nói rồi.)