Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 622

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khế ước:

Nay cùng chủ nhân của Hoàng Tuyền Lộ ký kết khế ước, nếu như vi phạm khế ước, kính dâng linh hồn.

Người khế ước:...

Hồ Thạc phát run nhìn khế ước.

Không phải giáo sư Tô nói, cô không chú trọng khế ước tinh thần sao?

Vì sao còn muốn ký khế ước?

Còn có khế ước này cũng không đúng mà?

"Sơ Tranh tiểu thư, nội... nội dung khế ước?"

Người bây giờ đều không dễ lừa a.

Sơ Tranh cầm khế ước về, lấy bút từ dưới đáy bàn ra: "Anh muốn tôi làm gì?"

Đối với người giấy Hồ Thạc vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm thấy người giấy này cứ treo trên đỉnh đầu hắn, tùy thời muốn đập xuống.

"Bảo vệ... tiên sinh nhà tôi."

Sơ Tranh điền lên chỗ trống: "Tên."

"Hồ Thạc..."

Sơ Tranh ngừng bút, đầu bảo trì bất động, đuôi lông mày chau lên, ánh mắt quét về phía hắn.

Hồ Thạc: "??"

Hắn không nói bậy mà.

Hắn tên là Hồ Thạc!

Sơ Tranh thấy Hồ Thạc không hiểu, đành phải nhắc nhở: "Tiên sinh nhà anh."

Hồ Thạc kịp phản ứng: "Tinh... Tinh Tuyệt. Tinh trong thần tinh, Tuyệt trong tuyệt đối."

Sơ Tranh viết xong khế ước đẩy qua.

Hồ Thạc quét mắt nhìn một vòng, đáy lòng lập tức lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cái này mẹ nó...

Chữ viết giống nhau như đúc!!

Hoàn toàn không nhìn ra một nét dư thừa.

"Ký tên." Sơ Tranh nói.

Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt: "Ký... Ký tên ai?"

Nữ sinh dựa vào ghế, cổ tay trắng tuyết khoác lên trên đầu gối: "Tiên sinh nhà anh."

"Thay mặt... Ký thay cũng hữu dụng sao?"

Sơ Tranh gật đầu.

Hồ Thạc kí tên lên, thăm dò hỏi: "Thù lao..."

"Trả tiền rồi." Sơ Tranh thu khế ước lại, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Thời gian làm việc tám tiếng, thời gian tùy các anh định, không tăng ca, cung cấp đồ ăn, bao đưa đón, từ chối bất kỳ chuyện gì trong phạm vi bên ngoài chức trách, đến khi nhiệm vụ kết thúc, có ý kiến gì không?"

Hồ Thạc: "???"

Những điều này cũng không viết trên khế ước mà?!

"Có ý kiến gì không?"

"A... Không, không có." Hồ Thạc nói: "Sơ Tranh tiểu thư, lúc nào có thể qua?"

"Trời tối rồi, không tiễn."

"..." Đây là không đi à.

Lúc Hồ Thạc đi ra, phát hiện người giấy kia không biết là bị dời vị trí hay sao, mà hắn dễ dàng trông thấy phía sau người giấy.

Trên lưng dán một trang giấy —— không xuất bản nữa, hàng không bán, không được sờ.

Hồ Thạc: "..."

Oa oa oa.

Hồ Thạc nhanh chóng rời khỏi Vấn Tiên Lộ.

...

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hồ Thạc liền tới đón người.

Xe tiến vào một tòa trang viên, trong trang viên trải rộng người máy.

Sơ Tranh ôm một quả cầu pha lê, ngồi ngay ngắn ở đằng sau, thần sắc bình thản đến mức không ai nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì.

"Sơ Tranh tiểu thư, đến rồi..."

Hồ Thạc mở cửa xe cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh cầm cầu thủy tinh xuống dưới, ánh mắt đảo qua trang viên lớn đến quá mức, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, sắc màu rực rỡ, khắp nơi đều rất tinh xảo.

"Sơ Tranh tiểu thư, mời tới bên này."

Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh tiến vào trong lâu đài xa hoa khí khái của trang viên.

Khi lên lầu, trên lầu vừa vặn có người đi xuống.

Là một người phụ nữ.

Người phụ nữ rất xinh đẹp.

Một thân váy màu đen tuyền, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ đoan trang ưu nhã.

Trong xinh đẹp mang theo sắc bén, giống như có thể khiến người ta vừa nhìn liền có thể nhớ kỹ cô ta, không cách nào quên.

Dưới mắt có một nốt ruồi lệ, làm cho cô ta càng thêm quyến rũ mấy phần.

Cô ta dừng lại, chân mày cau lại, thanh âm thanh lệ tựa như hoàng oanh xuất cốc: "Hồ tiên sinh, đây là..."

"Nhị tiểu thư." Hồ Thạc gật đầu với cô ta: "Đây là Sơ Tranh tiểu thư, vệ sĩ tôi mời đến cho tiên sinh. Sao nhị tiểu thư còn chưa đi?"

"Hồ tiên sinh, lời này của anh có ý gì? Đây là Tinh gia..."

"Nhị tiểu thư, đây là trang viên tư nhân của tiên sinh, không có quan hệ gì với Tinh gia." Đến một chút mặt mũi Hồ Thạc cũng không giữ lại cho vị nhị tiểu thư này.

"Hừ." Nhị tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua người Sơ Tranh.

Áo thun màu trắng lỏng lỏng lẻo lẻo, một góc nhét vào trong trong quần jean, trong tay ôm một quả cầu thủy tinh, chân mang một đôi giày Cavans, bộ quần áo này không biết là mua ở sạp hàng vỉa hè nào.

Nhưng một thân khí chất và dung mạo kia lại khiến cho người ta khó có thể coi nhẹ.

Đối mặt với loại trang viên cao cấp này, mà cũng là một bộ dáng trấn định tự dung, không thèm để ý chút nào.

Cũng không biết có phải giả vờ hay không.

Nhị tiểu thư thu tầm mắt lại, khinh thường khẽ xì một tiếng: "Anh tìm vệ sĩ cho anh cả? Chỉ bằng tiểu nha đầu này thì có thể bảo vệ ai?"

Hồ Thạc: "Nhị tiểu thư, không nên trông mặt mà bắt hình dong."

Nhị tiểu thư không nắm mãi vấn đề này, ngược lại hỏi: "Tôi nghe nói nơi này của anh cả có chút chuyện lạ phát sinh, Hồ Thạc, không phải anh thừa dịp anh cả không tiện, ở đây làm xằng làm bậy chứ?"

Hồ Thạc: "Nhị tiểu thư lo xa rồi, mọi chuyện trong trang viên vẫn tốt."

"Thật sao." Nhị tiểu thư rõ ràng không tin: "Vậy hi vọng chỉ là tôi lo xa."

Nhị tiểu thư nhíu mày, giày cao gót giẫm lên cầu thang, cộc cộc đi xuống dưới.

Khi đi qua Sơ Tranh, ánh mắt cô ta liếc về phía Sơ Tranh: "Em gái nhỏ, nơi này không phải là nơi cô tới chơi được, không có chút bản lĩnh, thì khuyên cô mau chóng trở về đi."

Hồ Thạc lập tức vuốt mồ hôi.

Hắn cũng không phải sợ vị nhị tiểu thư này bị Sơ Tranh làm gì, mà chỉ là sợ Sơ Tranh tức giận...

Bởi vì giáo sư Tô nói, cô mà tức giận thì hậu quả không tốt lắm.

"Khuyên cô đừng đi ra đường vào buổi tối." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói.

"..." Nhị tiểu thư hơi trầm mặt, nhưng cũng không nói gì thêm: "Hồ tiên sinh, anh phải chăm sóc anh cả thật tốt."

Nói xong nhị tiểu thư cộc cộc xuống lầu, cực nhanh biến mất ở cửa lớn.

Hồ Thạc nhanh chóng cười làm lành: "Sơ Tranh tiểu thư, nhị tiểu thư chỉ là sang đây thăm tiên sinh, không sống ở nơi này, ngài đừng chấp nhặt với cô ta."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, ta mới không rảnh rỗi như vậy đâu.

"Nói một chút chuyện phát sinh gần đây."

"A?" Hồ Thạc sửng sốt một hồi.

Một lúc lâu sau Hồ Thạc mới phản ứng được.

"Khục khụ... Việc này nói ra rất dài dòng."

Sơ Tranh giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy thì nói ngắn gọn, dị thường, thời gian phát sinh dị thường, chọn trọng điểm mà nói."

"..." Hồ Thạc không nghĩ tới Sơ Tranh tiến vào chủ đề nhanh như thế, trước đó ở bên kia, hắn cũng không kịp nói, cô cũng chỉ vì nghe được tên Tô Đề Nguyệt mới thay đổi chủ ý.

Nói cách khác, cô biết mình tìm cô, cũng không phải chỉ đơn giản là tìm một vệ sĩ.

"Đại khái là một tháng trước, người hầu trong trang viên vô duyên vô cớ sinh bệnh, điều trị kiểu gì cũng không hết, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ vừa rời khỏi trang viên, thì bệnh liền tốt lên, tất cả trong trang viên đều đổi thành người máy mô phỏng."

"Đây là điều dị thường thứ nhất, thứ hai là vào hai mươi ngày trước, một người máy... té từ trên ban công xuống. Căn cứ vào giám sát chúng tôi điều tra, thì hư hư thực thực có người đẩy người máy xuống."

"Sau đó người máy lục tục xảy ra vấn đề, những người máy này đều là sản phẩm đỉnh cấp của công ty chúng tôi, không có khả năng xuất hiện vấn đề như vậy."

"Nửa tháng sau đó, đủ các loại vấn đề tầng tầng lớp lớp, giống như... Nơi này có một người mà chúng tôi không nhìn thấy vậy."

"Khi giáo sư Tô đến thăm tiên sinh, tôi đã nói vài câu với giáo sư Tô về những chuyện kỳ quái này, giáo sư Tô đề nghị tôi tới tìm ngài..."

*

Lời đại đại:

Đây là vị diện hiện thực ha.

Cũng không muốn kết thúc.

Không có!

Đừng hỏi!
Bình Luận (0)
Comment