Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời Linh Tích nói Cửu Khúc không dám làm trái, nhưng đáy lòng tràn đầy nghi hoặc.
Một Tấc thì không giống.
Nó hướng về phía Sơ Tranh điên cuồng "gâu gâu gâu" một trận.
Sơ Tranh không nhịn được nhìn sang, ánh mắt băng lãnh giống như Một Tấc đã là một con chó chết.
"Một Tấc." Linh Tích kêu một tiếng: "Yên tĩnh."
Một Tấc: "..."
Ủy khuất.
Chủ nhân lại không giúp nó, mà đi giúp tên tiểu tặc này!
Bọn họ trở lại chỗ hôm qua, trên mặt đất lưu lại hai cỗ thi thể đẫm máu, Ma Điệp không thấy tung tích, đám người còn lại cũng không thấy được.
Sơ Tranh có hơi thất vọng, bên trong hai bộ thi thể ấy cũng không có nữ tử kia.
Linh Tích không nhìn thấy, nhưng hắn có thể ngửi được mùi máu tươi, và nguyên tố sắp tiêu tán.
Cửu Khúc đối mặt với trường hợp như vậy, khuôn mặt nhỏ cũng không có vẻ gì đặc biệt.
Lực chú ý ngược lại thỉnh thoảng bay về phía Sơ Tranh.
Dường như muốn biết cô và chủ nhân nhà mình có quan hệ thế nào.
Linh Tích nói: "Tìm Ma Điệp trước."
"Dạ."
...
Bọn họ đi theo hướng vết máu và bụi cỏ bị giẫm đạp, rất nhanh lại tìm thấy một cỗ thi thể.
Đi không bao xa liền nhìn thấy Ma Điệp tụ tập cùng một chỗ.
Không cần Linh Tích mở miệng, Sơ Tranh trực tiếp giải quyết hết những con Ma Điệp đó.
Cửu Khúc đã thấy, nhưng lần thứ hai nhìn, vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân nhìn nàng với con mắt khác?
"Chủ nhân, nhìn số lượng hẳn là toàn bộ đều ở chỗ này." Cửu Khúc tập trung tinh thần, bẩm báo với Linh Tích.
"Làm sao ngươi biết, đêm qua bọn nó không tăng nhiều thêm?"
"Coi như tăng nhiều, bọn nó cũng sẽ ở chỗ này, những con Ma Điệp này kết bè kết đội xuất hiện, sẽ không phân tán, đặc biệt là Ma Điệp đã phân chia ra."
Cửu Khúc bổ sung thêm câu nói sau cùng.
Bởi vì những con Ma Điệp này là Thanh U Điệp dùng để bảo vệ mình, cho nên bọn nó sẽ hội tụ vào một chỗ theo bản năng.
Mà Ma Điệp đã phân chia ra, sẽ chủ động đi theo đội ngũ phân liệt của bọn nó.
Cho dù thật sự phân tán, thì bọn nó cũng sẽ dựa vào năng lực của chủng tộc, tự động tìm được đội ngũ.
"Kiểm tra thêm một lần nữa." Linh Tích chưa yên tâm lắm.
Cửu Khúc thuận theo đáp ứng: "Vâng, chủ nhân."
Chờ bọn họ kiểm tra toàn bộ khe núi, xác định những con Ma Điệp đó đều đã bị tiêu diệt hết.
"Có thể rời khỏi khe núi này rồi." Linh Tích nói với Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, có thể tùy ý rời đi."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Linh Tích trầm mặc vài giây, đáp: "Bồng Hoa Thành."
Sơ Tranh nói: "Ta cũng đi."
"Sơ Tranh cô nương, muốn đi cùng ta?"
"Không thể?"
"..."
Linh Tích không nói có thể, cũng không nói không thể, trầm mặc rời khỏi chỗ sâu trong khe núi, trở lại trên đường chính.
Cửu Khúc lấy ra một cái còi nhỏ, đặt ở bên miệng thổi một cái.
Cũng không có âm thanh phát ra, nhưng Sơ Tranh rất nhanh liền nghe thấy tiếng xe ngựa lái tới.
"Hôm nay sắc trời không còn sớm, sáng mai chúng ta lại đi." Xe ngựa đến trước mặt, Linh Tích đột nhiên thay đổi chủ ý.
Cửu Khúc: "Chủ nhân, chúng ta..."
Linh Tích liếc hắn một cái, Cửu Khúc nhất thời im bặt, kéo Một Tấc, đi sang bên cạnh chuẩn bị.
Cây đại thụ rậm rạp che trời, che chắn tia sáng, xung quanh rất nhanh liền tối xuống.
Sơ Tranh và Linh Tích đều không nói chuyện, ngồi mỗi người một bên, trầm mặc nhưng lại không xấu hổ.
Cửu Khúc ôm Một Tấc, kỳ quái nói thầm với nó: "Chủ nhân và ám ma pháp sư kia, xảy ra chuyện gì thế?"
"Ngao..." Chắc chắn là tiểu tặc kia muốn trộm chủ nhân.
Nàng đã trộm vòng cổ của mình.
Chủ nhân đẹp như thế, chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua.
"Nói bậy." Cửu Khúc bĩu môi: "Chủ nhân là chủ nhân của Quang Minh Thần Điện, há có thể tùy tiện bị người trộm đi."
"Ngao!"
Cửu Khúc và Một Tấc tranh luận nửa ngày, cuối cùng cũng không có kết luận.
Cửu Khúc bất tri bất giác ngủ thiếp đi, ngay khi hắn ngủ say, đột nhiên cảm giác được Một Tấc đang ủi mình.
Cửu Khúc mở mắt ra, lại trông thấy Linh Tích đứng ở trước mặt mình.
Linh Tích dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
Một Tấc ở bên cạnh vẫy đuôi, đầy mắt là sao trời lấp lóe.
Linh Tích lấy từ trong tay áo ra một quyển trục ma pháp, hắn quay đầu nhìn cô nương dựa vào thân cây một chút, xé rách quyển trục ma pháp.
Âm thanh của hai người một chó, lập tức biến mất trong không khí.
Quyển trục ma pháp bị xé rách, chậm rãi bay xuống mặt đất.
...
Sơ Tranh nhìn xe ngựa lưu lại, và một lá thư dùng ma pháp viết ra, sự băng lãnh giữa hai đầu lông mày, làm cách nào cũng không giấu đi được.
Vật nhỏ lại dám chạy?
Ai cho hắn lá gan?
Lại còn nói để lại xe ngựa cho cô, cô hiếm lạ sao!
Quang Minh Thần Điện cũng ở Bồng Hoa Thành.
Đến Bồng Hoa Thành rồi bắt, đánh gãy chân, nhốt lại!
Ta không tức giận.
Ta không tức giận.
Ầm ——
Sơ Tranh đạp một cước vào trên xe ngựa.
Nếu như có người ở đây, thì đại khái có thể cảm nhận được lúc này Sơ Tranh phát ra sát khí.
Đó là thật sự tức giận.
Sơ Tranh càng nghĩ càng giận.
Lại đạp xe ngựa thêm một cước.
Sơ Tranh nhớ tới còn hai tên A Đại và Phú Dục, thì đã là ngày hôm sau, cô đã hoàn toàn không nhớ rõ, nơi tách ra lúc đầu là chỗ nào.
Đành phải tiện tay bắt một con ma thú, để nó đi tìm báo Tật Phong.
Nhưng mà con thứ nhất đi...
Báo Tật Phong không trở về.
Ngay cả con ma thú kia cũng không trở về.
Sơ Tranh lại bắt con thứ hai.
Con thứ hai đi...
Cũng không trở về.
Có thể là bởi vì Thanh U Điệp và Linh Tích đều rời đi, ma thú trong khe núi đột nhiên nhiều thêm không ít.
Sơ Tranh liên tiếp bắt mấy con, nhưng mà ma thú vẫn một đi không trở lại.
Sơ Tranh: "..."
Không phải hai người kia xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Sơ Tranh cân nhắc giữa rời đi và đi tìm người, cảm thấy nếu mình cứ đi như thế, thì có lẽ sẽ không tìm thấy đường đến Bồng Hoa Thành.
Đến lúc đó lại thêm phiền phức.
Dù sao cũng đều là phiền phức...
Cuối cùng Sơ Tranh quyết định đi về tìm một chút.
Lúc ấy bọn họ ở ngay trên đường chính, Sơ Tranh theo đường chính trở về.
Đi không bao xa, đã nhìn thấy khói lửa.
A Đại và Phú Dục ngồi trước đống lửa, đang nướng thứ gì đó.
Hình ảnh thập phần ấm áp yêu thương —— cái quỷ ấy!!
Nếu cô không nhìn lầm, thì thứ bọn họ đang nướng, hẳn là ma thú mà cô sai đến báo tin?
Bọn họ lại ăn mất!!
Ăn!!
!!
Cái này mẹ nó là bánh bao thịt đánh chó, có thể trở về mới là lạ.
Nội tâm Sơ Tranh có quá nhiều điểm để phun tào, trong lúc nhất thời, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Sơ Tranh cô nương, Sơ Tranh cô nương..." Phú Dục nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy tới.
"Ngươi trở về rồi? Chúng ta còn lo lắng rằng có phải ngươi xảy ra chuyện gì rồi không, ngươi trở về là quá tốt rồi."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Ta thấy các ngươi ăn đến vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có chút dáng vẻ lo lắng nào.
Phú Dục còn nói: "Chúng ta cũng muốn đi tìm ngươi, nhưng báo Tật Phong không cho chúng ta rời đi."
Sơ Tranh: "..."
Đã vậy mấy con báo Tật Phong này lại còn thật lòng như thế nữa chứ.
Nội tâm Sơ Tranh bành trướng, trên mặt không có chút nào gợn sóng: "Đi."
"Có thể đi ra ngoài?" Trên mặt Phú Dục trong nháy mắt tràn đầy kinh hỉ.
"Ừ."
Phú Dục lập tức xông về, gọi A Đại rời đi, còn cầm đồ nướng tới.
Giống như dâng hiến bảo vật, đưa cho Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, đây là chúng ta bắt được, thịt cũng không tệ lắm, ngươi ăn không?"
Sơ Tranh: "..."
Không!
Ta không ăn!
Vừa nhìn đã thấy quen!