Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi... Không có khả năng!" A Đại không tin, âm điệu cũng cất cao hơn không ít: "Loại sát trận kia đã sớm thất truyền, sao ngươi có thể làm được!"
Sơ Tranh không thèm để ý nói: "Quang Minh Thần Điện có rất nhiều cổ tịch, ngươi không tin cũng không sao, chờ một lát nữa rồi tự nhìn xem."
Sơ Tranh nói đến chắc chắn tự tin, giống như thật sự có.
A Đại không xác định rốt cuộc cô nói thật hay là giả.
Mà ma pháp trận vận chuyển trên ngôi mộ tập thể... Trước đó bọn họ làm cách nào cũng không đột phá cắt ngang được, phương thức vận hành, cũng là phương thức y chưa từng thấy bao giờ... Có lẽ điều cô nói là sự thật!
Đáy lòng A Đại ẩn ẩn lo nghĩ.
Phải kéo dài thời gian...
"Ngươi muốn biết làm sao để nguyên tố ám và nguyên tố khác chung sống hòa bình, ta có thể nói cho ngươi biết." A Đại nói.
"Ồ, nói nghe một chút."
Quả nhiên Sơ Tranh cảm thấy hứng thú.
"Ngươi cũng là ám ma pháp sư, vậy hẳn phải biết, nguyên tố ám kỳ thật cũng không sinh động, bọn nó yên tĩnh hơn so với bất luận nguyên tố gì."
"Cho nên, trọng điểm." Ta không phải tới để nghe ngươi giảng lý thuyết về lớp học ma pháp.
A Đại cố ý kéo dài thời gian, tự nhiên muốn nói thao thao bất tuyệt tri thức lí luận.
Sơ Tranh nghe đến không kiên nhẫn, cô giơ tay vung về phía ngôi mộ tập thể bên kia.
Ánh sáng ma pháp trên ngôi mộ tập thể chợt đại thịnh, vận chuyển tốc độ càng nhanh, hơn nữa mặt đất tựa hồ cũng đang ẩn ẩn chấn động.
"Nói trọng điểm."
A Đại đổi sắc mặt.
Cô có thể khống chế ma pháp trận này?
Nếu như ma pháp trận này, thật sự như cô nói, là sát trận trong truyền thuyết, cô còn có thể khống chế... A Đại cũng không thể tưởng tượng được lực lượng của cô.
Thế nhưng rõ ràng nhìn cô, cũng không phải rất lợi hại.
Lỗ tai A Đại đột nhiên giật giật, đáy lòng hơi buông lỏng, người đến.
"Sơ Tranh cô nương, muốn để nguyên tố ám và các nguyên tố còn lại cùng tồn tại, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng không đơn giản, phải xem Sơ Tranh cô nương..."
A Đại đột nhiên va chạm về phía Sơ Tranh.
Chỗ sâu trong rừng cây có một đám người nhảy ra, lấy tốc độ cực nhanh khống chế Diệp Thư Lương.
Diệp Thư Lương còn chưa kịp nói chuyện, đám người kia đã đè y xuống đất.
A Đại lăn lộn trên mặt đất hai vòng, Sơ Tranh túm lấy ngân tuyến, kéo y trở về, một cước đá vào trên ngực A Đại.
A Đại ngửa đầu, quỷ dị cười với cô một tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Làm gì!
Cười với ta làm gì!
"Sơ Tranh cô nương, chỉ là một con rối mà thôi, cực khổ ngươi phí tâm."
Trong rừng rậm có một người chậm rãi đi ra, người kia và A Đại có dung mạo tương tự.
Nhưng người này càng thêm anh tuấn soái khí, khí chất bất phàm.
Giống như một công tử thế gia có gia giáo tốt đẹp.
Cẩm y hoa phục, cầm trong tay một cây ma pháp trượng, áo choàng màu đen dài tới mắt cá chân, lúc đi lại, áo choàng khẽ giơ lên, tự mang khí tràng.
Ma pháp trượng của y nhẹ nhàng vung lên, A Đại trên đất lập tức khô quắt lại.
Sơ Tranh: "..."
Ôi, thật là lợi hại nha.
Lại còn dùng cả con rối!
Sơ Tranh bất động thanh sắc triệt tiêu ngân tuyến từ trên người "A Đại" chỉ còn lại một lớp da.
"Xin tự giới thiệu lần nữa, Ân Vấn, thủ lĩnh của tổ chức Ám Nguyệt, Sơ Tranh cô nương, xin chào."
"Ân Vấn?" Sơ Tranh đánh giá y: "Không biết."
Con gà rừng này còn tự thêm thật nhiều kịch cho mình!
Giả vờ làm người thành thật lừa cô, lại còn làm cả một con rối.
Khi dễ cô không có con rối hay gì!
Ngươi cho rằng như thế này thì ta liền sợ ngươi à!
Ngây thơ!
Ngây thơ!
Ân Vấn cười ra tiếng: "Chúng ta bây giờ chẳng phải quen biết sao... Ta hiện tại càng muốn mời Sơ Tranh cô nương, gia nhập Ám Nguyệt, không bằng cô nương suy nghĩ kỹ một chút?"
Ân Vấn tựa hồ cho Sơ Tranh thời gian cân nhắc, ánh mắt của y chuyển về phía Diệp Thư Lương đang đần độn.
"Diệp gia chủ, đồ vật ngươi cướp đi, không biết có thể trả lại cho ta hay không?" Ân Vấn lễ phép cười với Diệp Thư Lương một cái: "Vật kia, rất quan trọng với ta đấy."
"Đồ...đồ vật gì?" Diệp Thư Lương cứng cổ.
"Mấy vạn mạng người của Mậu Lăng Thành, Diệp gia chủ quên nhanh vậy sao?" Ân Vấn giống như thổn thức thở dài: "Thật khiến trái tim người ta băng giá."
Ân Vấn đi qua phía Diệp Thư Lương.
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm nhìn.
Đáy lòng đang không ngừng phun mưa đạn.
Vốn tưởng rằng Diệp Thư Lương là đầu cá lớn.
Không nghĩ tới chỉ là con pháo thí.
Lãng phí thời gian của ta!
...
Diệp Thư Lương bị người ấn lấy, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân Vấn đi tới, giơ tay tìm tòi trong ngực mình mấy lần, lấy ra một cái hộp gấm.
Y mở hộp ra, trong hộp là đá ma pháp sáng long lanh, làm trên mặt Ân Vấn lộ ra một nụ cười.
"Diệp gia chủ, tự tiện cầm đồ vật của người khác, sẽ không quá tốt đâu."
"Đó là của ta!"
Hốc mắt Diệp Thư Lương sung huyết, muốn cướp thứ kia về.
Nhưng đáng tiếc có lòng mà không có sức.
"Diệp gia chủ, mặc dù ta không biết ngươi có được manh mối từ đâu, nhưng ngươi cho rằng có được một viên đá ma pháp như vậy là đủ rồi sao?"
Diệp Thư Lương đột nhiên yên tĩnh lại, đôi mắt trợn thật lớn.
"Ma pháp trượng mà Thần Hắc Ám lưu lại, há có thể dễ dàng lấy được như vậy?" Ân Vấn chậm rãi nói: "Lúc trước vị ám ma pháp sư kia muốn triệu hoán Thần Hắc Ám, cuối cùng cũng không thành công, ngươi biết tại sao không?"
Phía sau lưng Diệp Thư Lương đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đồ vật trong tay y, là đồ vật truyền thừa hàng đời của Diệp gia.
Diệp gia lưu lại tổ huấn, không được phép mở thứ đó ra.
Diệp Thư Lương lúc còn trẻ, xúc động bất chấp hậu quả, thứ càng không cho phép, thì y càng phải làm.
Cho nên y mở những thứ kia ra.
Từ bên trong biết được chuyện ma pháp trượng của Thần Hắc Ám.
Bên trong thậm chí còn ghi lại vị trí của ma pháp trượng, làm cách nào để lấy được...
Lúc ấy Diệp Thư Lương cũng không thèm để ý đến chuyện này, nhưng khi y tiếp quản Diệp gia, Diệp gia gặp phải trắc trở và thực lực của bản thân y, vẫn luôn kém hơn người khác.
Lúc này, Diệp Thư Lương cũng không có suy nghĩ về phương diện kia.
Tận đến khi...
Y ở trong tiểu sơn thôn kia, gặp phải Sơ Tranh.
Ý nghĩ kia liền bắt đầu điên cuồng xâm chiếm tư tưởng y, y suy nghĩ liên tục, cuối cùng quyết định mang Sơ Tranh về.
Lúc này mới có những chuyện phía sau.
Mà bây giờ có người nói cho y biết, hết thảy những thứ y làm, căn bản chính là vô dụng... Không, không thể nói là vô dụng, mà y làm ra cho người khác sử dụng.
"Diệp gia chủ, nhìn ngươi thay ta làm không ít chuyện, ta liền giữ lại cho ngươi một mạng."
Ân Vấn phất tay, cho người đưa Diệp Thư Lương đến bên cạnh.
"Ai!"
Trong rừng rậm đọt nhiên vang lên một trận sột soạt.
Người Ân Vấn mang tới cấp tốc xông vào rừng rậm, chỉ qua một lát liền kéo một nữ tử ra.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là Lương Thư Tuyết một đường theo đuôi Sơ Tranh đến đây.
Lương Thư Tuyết có ma pháp khí dùng để ẩn thân mà hoàng thất cho nàng ta, ẩn núp lâu như vậy mà không ai phát hiện ra.
"Người của Thần Điện." Ân Vấn đánh giá Lương Thư Tuyết, từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một món hàng, ước lượng giá trị của nàng ta.
Trên người Lương Thư Tuyết mặc y phục thống nhất của Thần Điện.
Khó trách Ân Vấn vừa nhìn đã nhận ra.
"Ta... Ta là trưởng công chúa của hoàng tộc, ngươi... Ngươi dám làm gì với ta, hoàng tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lương Thư Tuyết bị nhìn đến không được tự nhiên, hét to uy hiếp.
Ân Vấn cười ha ha.
"Sơ Tranh cô nương, ta cảm thấy vẫn là ngươi tương đối đáng yêu." Y đột nhiên quay đầu khen Sơ Tranh, giọng điệu rất là chân thành.
"Ta cảm thấy ngươi có chút biến thái." Khen ta cũng vô dụng, ta sẽ không gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp của các ngươi đâu!
Ân Vấn nhướn mày cười, không phản bác.