Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc trước Đậu Hải vốn chỉ muốn giáo huấn bà chủ của nhà máy Thường Phong một chút, ai biết lại lỡ tay giết chết bà ta.
Đó là lần đầu tiên gã giết người.
Gã cho là mình sẽ sợ, nhưng mà Đậu Hải không nghĩ tới, mình không sợ hãi chút nào.
Ngược lại gã rất hưng phấn.
Sau khi giết bà chủ, gã nghĩ biện pháp đem thi thể giấu đi.
Vừa vặn đoạn thời gian kia, bà chủ và ông chủ cãi nhau ì xèo.
Bà chủ mất tích, tất cả mọi người tưởng rằng bà chủ chạy trốn.
Bởi vì chân của Chu Văn là do ông chủ làm ra, nên Đậu Hải lại muốn giết ông chủ.
Lúc ấy nhà máy của ông chủ đóng cửa, ông ta mất tích cũng không làm bao nhiêu người hoài nghi.
Sau khi trở lại thành phố B, gã sống cuộc sống của người bình thường một đoạn thời gian.
Nhưng mà chiếc hộp Pandora đã mở ra, làm sao có thể nói dừng tay là dừng tay.
Nhưng Đậu Hải không tùy tiện gây án.
Trước khi gây án phải chuẩn bị kỹ càng.
Cho nên gã mới có thể trong vòng một tháng, liên sát ba người, mà vẫn không bị tóm được
Sơ Tranh đối với chuyện Đậu Hải giết người thế nào, vì sao giết người, không hề cảm thấy hứng thú.
"Tôi chỉ hi vọng ông nhớ kỹ, hôm nay ông chưa từng gặp ai cả, nếu như ông dám nói ra chuyện gì, thì tôi cam đoan lần sau ông nghe thấy cái tên Chu Văn này, chính là tin tức về cái chết của hắn."
Sơ Tranh không biết vì sao Đậu Hải lại quan tâm Chu Văn như vậy.
Nhưng đã quan tâm, thì đó chính là uy hiếp, có thể lợi dụng.
Đậu Hải không nói lời nào, chỉ âm u nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhảy từ trên mặt bàn xuống, hai tay đút vào trong túi: "Suy nghĩ thật kỹ, sau khi nghĩ kỹ thì nói với trợ lý của tôi, hắn sẽ phụ trách đưa ông đến cục cảnh sát."
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
"Không đồng ý?" Sơ Tranh nghiêng đầu xuống: "Vậy thì ông hãy nói cho trợ lý của tôi nghe, ông muốn chôn Chu Văn ở đâu, tôi tận lực thỏa mãn ông, thuận tiện cũng chọn cho ông một chỗ."
Giọng điệu không thèm để ý chút nào.
Giống như giết người, đối với cô mà nói, cũng dễ dàng đơn giản như giết chết một con kiến vậy.
Đậu Hải: "..."
…
Đậu Hải tự thú.
Đám người bận rộn lâu như thế, không nghĩ tới hung thủ lại tự mình đến tự thú.
Đậu Hải có thể nói ra tất cả các chi tiết gây án, bản án rất nhanh liền kết án.
Thủ pháp gây án người bù nhìn, chẳng qua là gã muốn giống như các sát thủ liên hoàn khác, có một cái dấu hiệu đại biểu cho tác phẩm của mình, có thể khiến người ta vừa nhắc đến liền nhớ tới.
Nhưng làm đám người không hiểu chính là, từ đầu đến cuối Đậu Hải đều không nói, tại sao gã lại móc mắt và cắt đầu lưỡi của người chết.
Sau khi bản án Đậu Hải kết thúc, Ngôn Ngộ muốn về thành phố B bên kia.
Hắn sang bên này, vốn chính là vì vụ án của thầy hắn, hiện tại bản án kết thúc, tự nhiên là muốn đi.
Nhưng Thẩm Tứ Minh không nghĩ tới, một ngày trước vừa đi, ngày thứ hai anh ta lại nhìn thấy Ngôn Ngộ ở văn phòng.
"Không phải cậu về thành phố B rồi à?" Thẩm Tứ Minh ngồi xuống: "Sao còn ở đây?"
"Về sau tôi sẽ làm việc ở chỗ này, có vấn đề?" Hắn về thành phố B chỉ để làm thủ tục, một ngày là đủ rồi, thời gian lâu hơn, chỉ sợ Sơ Tranh sẽ tức giận.
Thẩm Tứ Minh: "??"
Thẩm Tứ Minh đần độn gần ba mươi giây.
Ba mươi giây sau, con ngươi tỏa sáng: "Cậu chuyển đến cục chúng tôi?"
Ngôn Ngộ nói rất tự nhiên: "Ừ, bảo bảo nói thành phố B quá xa, công ty của cô ấy cũng ở đây, tôi chỉ có thể đến đây."
Không đến, hắn liền bị nhốt lại...
"Đợi chút... bảo bảo của cậu là ai? Cậu sinh con từ bao giờ thế*?" Sinh sản vô tính? Còn có công ty? Thẩm Tứ Minh rất là đần độn, đây là cái gì vậy.
(Các cậu đã hiểu vì sao tớ phải để bảo bảo chứ không phải bảo bối chưa:>>>) "Sơ Tranh." Ngôn Ngộ nói.
"..."
Thẩm Tứ Minh thật sự không có cách nào tưởng tượng được, một cô gái lãnh nhược băng sương như thế, lại bị gọi là bảo bảo.
Càng đáng sợ hơn chính là... người gọi lại chính là Ngôn Ngộ chỉ thích giao tiếp với thi thể.
Yêu đương thật khiến người ta điên cuồng.
Cũng không biết lúc nào tổ chức mới phát cho mình cái đối tượng.
"Ban đêm tổ chức tiệc hoan nghênh cậu nha." Thẩm Tứ Minh ném ra câu nói này, chuồn khỏi văn phòng.
Ngôn Ngộ: "..."
Hắn phải nói sao với Sơ Tranh đây?
Ngôn Ngộ không nghĩ tới Sơ Tranh rất dễ nói chuyện, chỉ nói kết thúc tới đón hắn, sau đó liền cúp điện thoại.
Có đôi khi Ngôn Ngộ thật không hiểu được cô.
Nhưng cảm giác này rất không tệ.
Ngôn Ngộ kéo kéo khóe miệng, gửi tin nhắn cho Sơ Tranh.
…
[ Ngôn Ngộ: Bảo bảo, anh thích em. ]
Điện thoại để trên bàn, màn hình sáng lên, tin nhắn trực tiếp nhảy ra.
Cô gái ngồi đối diện vừa liếc mắt đã nhìn thấy.
Cô gái kia lập tức giống như ăn phải ruồi.
Cô ta nhìn nữ sinh đối diện, phẫn nộ mở miệng: "Rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi Ngôn Ngộ ca ca?"
Sơ Tranh cũng nhìn thấy tin nhắn kia, cô lấy điện thoại về, ngước mắt nhìn về phía cô gái đối diện.
"Hắn là người của tôi, vì sao tôi phải rời khỏi hắn?"
"Cô căn bản không xứng với Ngôn Ngộ ca ca."
"Ồ? Nói như vậy thì cô xứng à?"
"Tôi đương nhiên xứng." Cô gái kia ưỡn ngực, mặt mũi tràn đầy tự tin, cô ta lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu: "Ở đây có năm triệu, chỉ cần cô chịu rời khỏi Ngôn Ngộ ca ca, thì nó chính là của cô."
Năm triệu?
Đi lên liền đưa tiền?
Mấy cô gái bây giờ đúng là rất có tiền nha!
Xong rồi, hình như cô không mang chi phiếu... Không sao, lừa gạt trước rồi nói.
"Cô đã điều tra bối cảnh của tôi?"
"Hừ, đương nhiên tôi đã điều tra, cái công ty kia của cô, cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, mà cô ngồi vào vị trí kia, ai biết là dùng thủ đoạn gì. Thừa dịp bây giờ Ngôn Ngộ ca ca còn chưa phát hiện những chuyện dơ bẩn của cô, cầm số tiền này rời khỏi Ngôn Ngộ ca ca mới là lựa chọn chính xác của cô."
"Trong mắt cô, Ngôn Ngộ chỉ đáng giá năm triệu?" Năm triệu liền muốn mua thẻ người tốt của ta, điên rồi à!
Cô gái sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, châm chọc nói: "Thế nào, cô vẫn còn chê ít?"
"Ngôn Ngộ chỉ đáng giá năm triệu?" Sơ Tranh tiếp tục hỏi.
"Dĩ nhiên không phải..." Cô gái có chút tức giận: "Ngôn Ngộ ca ca là tốt nhất. Cho cô năm triệu là đã nể tình cô rồi, cô đừng có ở đó mà dùng công phu sư tử ngoạm!"
"Đi với tôi đến một nơi."
Sơ Tranh đứng dậy đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Cô gái kia bị cái biến cố này làm cho hơi đần độn, nhưng cũng không nhúc nhích.
"Không dám?"
"Có gì mà không dám! Tôi ngược lại muốn xem xem cô định giở trò gì!"
Cô gái kia vỗ bàn một cái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đuổi theo Sơ Tranh.
…
Nửa tiếng sau.
Cô gái kia sắc mặt tái nhợt chạy ra khỏi bệnh viện, ánh sáng mặt trời xua tan âm hàn trên thân thể, cả người giống như được sống lại.
"Mỗi ngày Ngôn Ngộ đều trông thấy những thi thể này, cô ở bên hắn, hắn sẽ dùng tay từng sờ thi thể..."
"Đừng nói nữa!" Cô gái kia hai mắt rưng rưng, chân run đứng không vững, cô ta nhìn bộ dáng không chút cảm xúc của Sơ Tranh, nhịn không được mắng một câu: "Biến thái."
Sơ Tranh: "..."
Mang ngươi đi thăm nhà xác của bệnh viện một chút, sao lại biến thái?
Ngôn Ngộ ca ca mà ngươi thích, cả ngày còn giải phẫu thi thể kia kìa, đây không phải là càng biến thái hơn sao?!
Con người bây giờ đều không nói lý lẽ như thế à!
"Cẩm tổng." Vạn Tiêu Tiêu thở hồng hộc chạy tới.
Sơ Tranh cầm lấy chi phiếu từ chỗ Vạn Tiêu Tiêu, vù vù viết mấy chữ, đặt vào trong tay cô gái kia: "Phí bồi thường bóng ma tâm lý."
Cô gái kia cúi đầu nhìn, phía sau một chuỗi con số 0, nhiều hơn gấp đôi so với cô ta.
Sơ Tranh đi qua bên người cô ta.
Cô gái kia theo bản năng ngẩng đầu.
Ánh mắt đụng vào mắt Sơ Tranh, ánh nắng chiếu lên trên người, đột nhiên giống như mất đi nhiệt độ.
Khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, dội thẳng lên trán.
"Ngôn Ngộ là của tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không nhường, hiểu chưa?"