Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ban đêm trong giấc mơ của Sơ Tranh lại xuất hiện những hình ảnh kiều diễm kia.
Từ khi Tầm Ẩn bắt đầu học tri thức bên ngoài, Sơ Tranh liền không thấy những giấc mộng này nữa.
Ai biết hôm nay lại bắt đầu.
Vật nhỏ thích ăn đòn.
Sơ Tranh ngồi dậy từ trên giường, hít sâu một hơi, kéo vạt áo phẩy phẩy gió.
Cô nhìn về phía giường mỹ nhân.
Sơ Tranh tỉnh lại, mộng cảnh liền đứt gãy, lúc này Tầm Ẩn đang thanh tỉnh, nhưng trong đầu suy nghĩ những gì, cũng chỉ có chính hắn biết.
Tầm Ẩn đột nhiên cảm thấy bên cạnh tối sầm lại, sau đó cái giường mỹ nhân vốn nhỏ hẹp, có một người chen lên.
Thân thể Tầm Ẩn cứng lại, còn chưa kịp phản ứng, liền bị người ôm lấy.
"Tầm Ẩn, ta đã cảnh cáo ngươi, không cho phép để ta nhìn thấy những mộng cảnh kia nữa." Thanh âm âm u của Sơ Tranh từ trong bóng tối vang lên.
Tầm Ẩn ép cảm xúc nơi đáy lòng về, trong bóng đêm câu lên khóe môi: "Ta ở đây, ngươi không muốn thử xem cảm giác có giống như trong mộng không sao?"
"Ta muốn."
Sơ Tranh không che giấu, thẳng thắn đến mức làm cho Tầm Ẩn có chút không tiếp lời nổi.
"Vậy ngươi thả ta ra có được không?" Tầm Ẩn hít sâu, chủ động dựa tới, mập mờ thở ra: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta chính là của ngươi, thế nào?"
Bên hông Tầm Ẩn nhanh chóng bị người chế trụ, sau đó thân thể khẽ chuyển, nữ sinh xoay người đè trên người hắn.
Cổ tay bị hai tay cô chế trụ, đặt ở hai bên đầu.
Trong bóng tối tia sáng yếu ớt, Tầm Ẩn không thấy rõ ánh mắt của cô, nhưng mà có thể cảm giác được hơi thở của cô rơi xuống.
Mùi hương thanh lãnh chậm rãi xâm nhập tới.
Hơi thở phất qua hai gò má, mang theo chút ngứa ngáy, như dòng điện, lưu chuyển trong thân thể, sau lưng cũng dâng lên một trận cảm giác tê dại theo.
Ngón tay Tầm Ẩn bị cô mở ra, lấy tư thế mười ngón đan xen.
Hơi thở đột nhiên tới gần.
Hô hấp mập mờ giao hòa, cánh môi dán vào, xúc cảm mềm mại lại hơi lạnh, làm ý thức và thân thể Tầm Ẩn đều giống như mất đi lực khống chế.
Không biết có một cỗ gió mát từ chỗ nào thổi qua.
Làm Tầm Ẩn phút chốc tỉnh táo lại.
Tầm Ẩn nghiêng nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của Sơ Tranh.
"Tiểu yêu ngươi làm gì!"
"Cho ngươi thể nghiệm cảm giác trong mộng cảnh." Chính ngươi thể nghiệm xem có khó chịu không!
"..."
Cảm giác trong mộng hắn biết rõ.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không giống.
Đây là thật.
Cô đè trên người mình, không chút kiêng kỵ hôn, vuốt ve...
Tầm Ẩn là giống đực bình thường, còn là một giống đực không biết bao nhiêu năm, chưa từng được ăn mặn.
Sơ Tranh trêu chọc, có thể tưởng tượng được, lúc này Tầm Ẩn đang trải qua cái gì.
"Tiểu yêu, ngươi đừng chơi với lửa."
"Ta không có." Bàn tay Sơ Tranh theo y phục hắn, rơi vào bên hông, lại chậm rãi dời xuống: "Ta chơi ngươi."
Tầm Ẩn: "..."
Tầm Ẩn giằng co, theo suy nghĩ của hắn, hẳn là có thể tuỳ tiện tránh khỏi kiềm chế của Sơ Tranh.
Nhưng mà sự thật là, người đè trên người hắn rõ ràng không có bao nhiêu lực đạo, nhưng vẫn không tránh thoát được.
Sơ Tranh kéo tay hắn lên đỉnh đầu, dùng xích sắt cột vào mép giường mỹ nhân.
Quần áo không cách nào cởi ra, nhưng không trở ngại Sơ Tranh cách vải áo đụng vào hắn.
Rõ ràng có quần áo ngăn cách, nhưng Tầm Ẩn lại cảm thấy cánh tay kia đang rơi trên người hắn.
Khó chịu nhưng lại hưng phấn.
Hô hấp của Tầm Ẩn dần dần tăng thêm, trong con ngươi màu mực ẩn ẩn có hồng quang lưu động, giống như muốn xông phá phong ấn, dần dần khuếch tán, toàn bộ con ngươi đều biến thành màu đỏ sậm.
Tầm Ẩn không giãy dụa nữa, mà có chút động tình chủ động tới gần Sơ Tranh.
"Ưm..."
Trong cổ họng Tầm Ẩn phát ra một tiếng rên, động tác của Sơ Tranh đột nhiên ngừng lại.
Cô chống thân thể dậy, nhìn người dưới thân.
Nam nhân giống như rất thống khổ cau mày, thân thể cũng không nhịn được muốn cuộn lại.
"Tầm Ẩn?"
"Cách xa ta một chút..." Nam nhân gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
Lúc này Tầm Ẩn cảm mình đang ở trong một ngọn lửa, không ngừng bị thiêu đốt.
Cái loại cảm giác này, là đau đớn...
Đau đớn như sống không bằng chết.
"Cách xa ta một chút." Tầm Ẩn lần nữa lên tiếng: "Cút!"
Sơ Tranh không nói một lời xoay người xuống, mở đèn lên, đứng ở vị trí hơi xa một chút.
Thân thể Tầm Ẩn co quắp trên giường mỹ nhân, trên mặt trắng bệch một mảng.
Sơ Tranh tiến lên cởi xích sắt cho hắn, sau đó lại lui về khoảng cách an toàn.
Tầm Ẩn giống như không thể thở nổi, thở dốc đến kịch liệt.
Nỗi thống khổ của hắn đã hoàn toàn hiện ra trên mặt, đầu ngón tay Sơ Tranh hơi cuộn lại, chậm rãi siết chặt.
Nhưng mà trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
"Tầm Ẩn, muốn ta làm gì?"
"Cách xa ta một chút..." Thanh âm của Tầm Ẩn có chút yếu ớt: "Đừng để ta cảm nhận được hơi thở của ngươi."
"..."
Sơ Tranh quay người rời đi, đứng ở ngoài cửa.
Gió đêm phất qua cỏ hoang, tràn lên như sóng biển gợn sóng.
Sơ Tranh nhìn cây cổ thụ che trời bên ngoài, ánh trăng rơi vào hai đầu lông mày cô, ngưng tụ thành sương lạnh.
Sưu ——
Ánh mắt Sơ Tranh đột nhiên chuyển sang bên cạnh.
Ngoài tường có bóng đen hiện lên, Sơ Tranh lui một bước ẩn vào chỗ tối tăm, nhìn chằm chằm vào bên kia.
Mấy đạo bóng đen dần dần xuất hiện, trống rỗng đứng trên hư không... Yêu?
Liệp Yêu Sư không thể đứng trên hư không như vậy được.
Chỉ có yêu có thể.
Mấy con yêu ở bên ngoài châu đầu ghé tai, một phút sau, mấy con yêu cấp tốc tản ra, xuất hiện ở những phương hướng khác nhau trong viện.
Phòng ngự xung quanh ngôi viện này đột nhiên bắt đầu yếu đi, giống như tầng phòng ngự kia bị người phá tan rồi.
Nhưng Sơ Tranh không cảm giác được bất cứ dao động gì...
Cơ hồ là đồng thời, mấy con yêu vừa rồi, rơi vào trong viện.
Cấp tốc xuyên qua cỏ hoang, tụ hợp ở giữa, một con yêu trong đó đánh thủ thế, mấy con yêu khác cấp tốc tiến về phía từ đường.
"A!"
Một con yêu đột nhiên bị lôi lên không trung, sau khi xoay chuyển vài vòng trên không trung, đập lên cột đèn giữa đám cỏ hoang trong viện.
Biến cố này, thành công làm mấy con yêu khác ngừng lại.
Sơ Tranh chậm rãi đi từ bóng tối tới.
Mấy con yêu đồng thời lui lại mấy bước, cảnh giác hô một tiếng: "Người nào?"
"Các ngươi là yêu gì?" Thanh âm lạnh lẽo của nữ sinh chậm rãi vang lên: "Ai sai các ngươi đến?"
"... Lên!"
Sơ Tranh bóp cổ tay.
Đưa tới cửa, ngu sao mà không đánh.
…
Ầm!
Yêu đập xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, ngực chợt nặng, bị người giẫm về.
Thân thể Sơ Tranh hơi khom xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, tư thế đẹp trai tiêu sái.
"Ai phái các ngươi tới?"
Yêu bị giẫm lên ngực, không thể động đậy, nhưng cũng không có ý định nói.
"Ngươi không thể hỏi ra chuyện gì từ chỗ ta đâu." Yêu cười lạnh: "Khuyên ngươi tốt nhất hãy thả ta, đừng xen vào việc của người khác."
"Xen vào việc của người khác?" Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi muốn tìm người bên trong này?"
Yêu nhịn đau nói: "Chúng ta không phải đến vì ngươi, cho nên bây giờ ngươi thả chúng ta ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
"Các ngươi tìm ai?" Chó chết lại dám ngấp nghé thẻ người tốt của ta.
"..."
Đáy lòng yêu run rẩy, luôn cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh nhìn mình vừa cổ quái lại vừa băng lãnh.
Lại nghĩ tới đồng bạn của mình vừa rồi, chết vô thanh vô tức, lúc này đáy lòng yêu càng thêm hoảng sợ.
Yêu cắn răng một cái, yêu lực trên thân tăng vọt.
Sơ Tranh: "..."
Ta XXX!
Hù dọa ai đây!!
Sơ Tranh lạnh lùng đạp một cước xuống.
Yêu lực như quả bóng xì hơi, nháy mắt khô quắt lại.