Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Âm cuối của Tầm Ẩn rất nhẹ, lộ ra mấy phần chọc người.
Đuôi lông mày khóe mắt đều chứa chút ý cười, nhưng ý cười chỉ cảm thấy tà khí mười phần.
Đó là một loại nguy hiểm đã biết rất rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà bị tà khí của hắn hấp dẫn.
"Tiểu yêu, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Tới đây." Sơ Tranh giơ tay.
Tầm Ẩn nhìn chằm chằm cánh tay trắng thuần kia, giật giật môi dưới: "Ngươi đang ra lệnh cho ta?"
Cho dù là nữ nhân Kiêu Nguyệt kia, cũng không dám nói chuyện với hắn như thế.
Đáy lòng của đại yêu quái oai phong một cõi hết sức không vừa lòng.
Tiểu yêu này quả thực là trong mắt không có yêu.
Sơ Tranh thu tay lại, đứng dậy, trong cái nhìn chăm chú đầy nguy hiểm của Tầm Ẩn, áp đảo hắn trên ghế sofa.
Ngươi không tới, ta tới là được rồi!
Núi chẳng phải theo ta ta liền theo núi!
Con ngươi Tầm Ẩn rụt lại: "Tiểu yêu, ngươi..."
Phía sau bị Sơ Tranh chặn về.
Điện thoại rơi xuống đất, bộp một tiếng, y phục hoa văn phức tạp rủ xuống đất, ngăn trở điện thoại vẫn chưa thoát khỏi cửa sổ trò chơi.
…
Trên ghế sofa, hai người quần áo không chỉnh tề, nhưng cũng chưa từng có hình ảnh mập mờ.
Tầm Ẩn nằm nghiêng, Sơ Tranh liền nằm bên cạnh hắn, đầu gác lên lồng ngực hắn, mái tóc màu vàng và tóc đen của hắn quấn quýt lấy nhau.
Đầu ngón tay Tầm Ẩn câu một sợi lên, nhẹ nhàng vân vê.
Hắn đã từng gặp qua nhiều yêu như vậy, thế nhưng không có con yêu nào, có thể làm cho hắn có cảm giác đặc biệt.
Chứ đừng nói là làm hắn động tình.
Tiểu yêu nhìn có chút đáng ghét, nhưng đáy lòng lại rất vui vẻ khi cô tới gần...
Mỗi lần cô đụng vào, hôn, đều có thể làm cho tim hắn đập thình thịch.
Cảm giác phảng phất từ sâu trong linh hồn mang đến.
Rõ ràng lại khắc sâu như vậy.
Tầm Ẩn buông lọn tóc kia xuống.
"Tốt nhất ngươi đừng dây vào yêu tháp, tiểu yêu, ngươi cũng không nên chết, bây giờ ta muốn thử thích ngươi một chút đấy."
Tầm Ẩn cảm giác được Sơ Tranh ôm lấy hắn, mặt chôn ở trong ngực hắn: "Sẽ không chết, ta còn phải bảo vệ ngươi."
Tầm Ẩn có bao giờ bị người ôm, rồi còn nói ‘ta còn phải bảo vệ ngươi’ đâu.
Đáy lòng đều run rẩy theo.
Nửa ngày sau Tầm Ẩn mới nghẹn ra hai chữ: "Khoe khoang."
Sơ Tranh hồi lâu không lên tiếng, Tầm Ẩn đẩy cô một chút, phát hiện dường như cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Tầm Ẩn nhịn không được cười một tiếng: "Cũng không sợ ta giết ngươi à."
…
Chung Ly Lạc mặc tây trang nhỏ, giày da nhỏ bóng loáng có thể soi ra bóng người, đứng ở trong hành lang, giống như một tiểu vương tử.
Nhưng lúc này tiểu vương tử có vẻ hơi lo nghĩ, khuôn mặt trắng nõn nà, đã sắp nhăn lại một chỗ.
"Tiểu thiếu gia đừng lo lắng." Trang Kỷ ngồi xổm người xuống.
"Bọn họ đều rất dữ..." Chung Ly Lạc nói: "Em không thích bọn họ."
"... Không có việc gì, tôi ở đây."
"Kỷ ca ca." Chung Ly Lạc nắm lấy tay Trang Kỷ, giống như đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Trang Kỷ.
Trang Kỷ hít sâu một hơi.
Hôm nay là đại hội cổ đông của công ty.
Sau khi cha mẹ Chung Ly Lạc qua đời, người thừa kế duy nhất chính là Chung Ly Lạc, nhưng tuổi tác Chung Ly Lạc quá nhỏ, loại đại hội cổ đông này, Chung Ly Lạc căn bản sẽ không tham gia.
Không biết vì sao lần này lại thông báo cho hắn, nói là có chuyện rất quan trọng, cần Chung Ly Lạc tham gia hội nghị.
Trang Kỷ suy đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, đám người này lại liên hợp lại, muốn nuốt trọn toàn bộ công ty.
Đám người này ngay cả chút khách sáo ngoài mặt cũng không làm, quang minh chính đại ép bọn họ.
Cũng đúng...
Hiện tại Chung Ly gia, chỉ còn lại hắn và tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia còn nhỏ như vậy, mình ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ là đứa bé choai choai.
Đám người này muốn làm gì, còn không phải muốn là làm, căn bản không cần che giấu gì đó à.
Mặc dù Chung Ly Lạc không hiểu nhiều, nhưng cũng biết đám người kia không có ý tốt, không đồng ý.
Chung Ly Lạc không đồng ý, đám người này khuyến khích nhân viên công ty bãi công từ chức, các loại chuyện đều báo về chỗ Chung Ly Lạc.
Không qua mấy ngày công ty liền lâm vào trong hỗn loạn.
Trang Kỷ đối với chuyện của công ty, cũng không quen thuộc lắm, trước kia hắn ở Chung Ly gia, những thứ học được, đều liên quan tới yêu.
"Kỷ ca ca..."
Chung Ly Lạc mở to đôi mắt mông lung, thấy Trang Kỷ dựa vào bàn viết gì đó, chạy tới, bò lên người hắn: "Kỷ ca ca, em mơ thấy ác mộng."
Trang Kỷ để bút xuống, nhẫn nại hỏi: "Tiểu thiếu gia mơ thấy ác mộng gì?"
"Em mơ thấy anh chết, rất nhiều máu..." Chung Ly Lạc bắt lấy tay áo hắn: "Kỷ ca ca, anh sẽ không chết đúng không?"
Trang Kỷ nghĩ đến chuyện lần trước, có chút trịnh trọng nói: “Tiểu thiếu gia, nếu có một ngày tôi thật sự chết đi……”
“Không, Kỷ ca ca sẽ không chết.” Chung Ly Lạc ôm lấy hắn.
Trang Kỷ không thể nói nổi những lời quá mức tàn nhẫn ở phía sau.
Hắn vỗ vỗ lưng Chung Ly Lạc: “Ừ, tôi sẽ bảo vệ tiểu thiếu gia.”
Trang Kỷ dỗ Chung Ly Lạc đi ngủ, đặt người trong phòng ngủ, trở lại trước án thư, nhìn những văn kiện cơ hồ xem không hiểu, xoa xoa trán.
Làm sao bây giờ đây……
Mất đi công ty, về sau cuộc sống của tiểu thiếu gia phải làm sao đây.
Liên tiếp mấy ngày Trang Kỷ cũng chưa chợp mắt, cả người đều có chút mơ hồ.
“Trang Kỷ!”
Trang Kỷ quay đầu nhìn lại, Dư Tô ăn mặc như côn đồ, vẫy tay với hắn.
Bên cạnh Dư Tô có một chiếc siêu xe đậu lại, cùng cái thân trang phục rẻ tiền của hắn hình thành nên đối lập quỷ dị.
“Dư tiên sinh.” Trang Kỷ vẫn duy trì lễ nghi của quý tộc.
“Kêu tên là được rồi, gọi tiên sinh gì đó rất xa cách.” Dư Tô xua tay: “Nghe nói công ty các cậu xảy ra chuyện?”
“……”
Dư Tô đưa một tấm card qua: “Đại lão nói nếu cậu đồng ý chuyện yêu tháp, thì chuyện công ty, cô ấy sẽ giúp cậu giải quyết.”
Dư Tô cũng mặc kệ Trang Kỷ có phản ứng gì, trực tiếp nhét vào trong tay hắn.
“Tôi còn có việc, đi trước, cậu nghĩ kỹ rồi gọi vào số điện thoại trên đó.”
…
Sơ Tranh không xác định Trang Kỷ có gọi điện thoại cho mình hay không, dù sao Trang Kỷ và Chung Ly Lạc đều là vị thành niên, suy nghĩ sẽ không giống như người trưởng thành.
Ai biết bọn họ có thể chơi bài được ăn cả ngã về không hay không.
Nhưng chỉ qua hai ngày, Sơ Tranh liền nhận được điện thoại của Trang Kỷ.
Đầu dây bên kia là tiếng gió, rất lớn, rất ầm ĩ, giống như một người đang chạy vội trên đường cái phồn hoa vậy.
Giọng nói của Trang Kỷ, theo những tiếng gió đó, nôn nóng vỡ vụn truyền tới: “Cứu tiểu thiếu gia, chuyện yêu tháp, tôi và cô bàn bạc.”
“Vị trí.”
Trang Kỷ cực nhanh báo một vị trí.
Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng Tầm Ẩn bỗng nhiên mở ra: “Ngươi đi đâu thế?”
“Đi ra ngoài.”
“Ta cũng muốn đi.”
“Ta sẽ trở lại nhanh thôi……”
“Ta muốn ra ngoài xem, ngươi không dẫn ta đi, vậy một mình ta đi ra ngoài……”
Sơ tranh giơ tay: “Đuổi kịp.”
Tầm Ẩn cảm thấy mỹ mãn đuổi kịp, Sơ Tranh muốn thay một thân quần áo này cho hắn, nhưng nhiều ngày như thế, quần áo cô chuẩn bị, Tầm Ẩn chưa từng chạm qua, hắn không thích thì thôi vậy.
Bị người nhìn thấy, cùng lắm là tưởng đóng phim thôi.
“Ngươi muốn đi cứu ai?”
“Ngươi nghe thấy được?” Cách một phòng mà hắn vẫn có thể nghe thấy, thuận phong nhĩ sao?
“Tiểu yêu, thính lực của ta rất tốt.”
Sơ Tranh cảm thấy lúc Tầm Ẩn gọi mình là tiểu yêu, lại có nhiều thêm một chút ý nhị khác.
Giống như một cái nick name rất đặc biệt.
Nhưng nhìn thần sắc của hắn, vẫn mang theo nụ cười tà khí như cũ, tà ác giấu trong cặp mắt màu mực kia.
“Cứu một đứa trẻ, ngươi yên tĩnh chút.”