Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Giang Ngọc Ngọc thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, bốn phía lại là thực khách vây xem, quẫn bách đến mức trên mặt nhịn không được nóng lên.
Bò từ dưới đất dậy, Giang Ngọc Ngọc chỉ vào Sơ Tranh: "Nhà chúng ta thấy cha mẹ ngươi đều chết hết, hảo tâm thu dưỡng ngươi, ngươi lại trộm bạc trong nhà, chạy tới nơi này ăn uống thả cửa, ngươi có còn biết xấu hổ không!"
Làm sao cô có thể có nhiều tiền như vậy, ăn đồ ngon như thế.
Chắc chắn là trộm!
Sơ Tranh: "..."
Ồ, bây giờ lại ném kịch cho ta diễn rồi hả?
"Trộm tiền à..."
"Ghê gớm, không nghĩ tới lại là đồ ăn trộm."
"Trong nhà nuôi bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa)."
Các thực khách thấp giọng nghị luận, Giang Ngọc Ngọc muốn chính là cái hiệu quả này.
Nhưng mà Sơ Tranh không giống như suy nghĩ của ả, trên mặt cô vẫn trấn định như cũ, thậm chí có thể nói là bình tĩnh... không có chút khác biệt gì so với trước đó.
Giang Ngọc Ngọc không khỏi có chút rụt rè.
Sơ Tranh đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Ngọc Ngọc.
Giang Ngọc Ngọc lui lại một bước, ả sợ cái gì chứ? Con nha đầu chết tiệt này còn có thể lật trời hay sao? Nghĩ tới đây, Giang Ngọc Ngọc lại thẳng tắp sống lưng: "Thế nào, ngươi trộm tiền còn muốn đánh ta?"
Ầm!
Giang Ngọc Ngọc lần nữa đập xuống đất.
Người động thủ, khí định thần nhàn nhìn ả: "Đánh ngươi thì thế nào."
Giọng nói kia bình tĩnh, lại phách lối.
Giang Ngọc Ngọc cảm thấy tứ chi đều muốn rời ra từng mảnh.
Vừa rồi ả bị Sơ Tranh bắt lấy cánh tay, khí lực kia cảm giác cũng không lớn lắm, không biết tại sao lại bị đẩy ngã xuống đất.
Giang Ngọc Ngọc cũng không đứng dậy, mà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: "Mọi người nhìn xem, nàng trộm tiền trong nhà, lại còn phách lối như vậy, nhà chúng ta đối với nàng tốt như thế, cho nàng ăn cho nàng mặc, nàng lại báo đáp thế này đây. Có để cho người ta sống hay không, có còn vương pháp hay không."
Đám người còn không kịp hưởng ứng Giang Ngọc Ngọc, liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Sơ Tranh vang lên.
"Ngươi đi báo quan đi."
Giang Ngọc Ngọc: "..."
Đám người: "..."
Tiểu cô nương trước mặt, mặc áo gai vải thô, có mảnh vá, nhìn qua chính là một dã nha đầu trong thôn.
Nhưng lúc này tiểu cô nương khuôn mặt trầm lãnh, dáng người thẳng tắp, trong lúc vung tay nhấc chân, đều có khí độ khác biệt, giống như có thể làm cho người ta không nhìn thân trang phục kia của cô.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Ngọc còn chưa nghĩ ra phải tiếp tục làm sao: "Ngươi muốn ăn cơm đúng không?"
Sơ Tranh vẫy gọi Tiểu Nhị tới, bảo hắn mang thức ăn lên.
Đám người không biết Sơ Tranh muốn làm gì, châu đầu ghé tai thảo luận.
Giang Ngọc Ngọc nhìn một bàn đồ ăn đặt trên bàn, mùi thơm chui thẳng vào lỗ mũi, làm cho bụng kêu lên ùng ục.
"Ăn đi." Sơ Tranh nói: "Ta mời ngươi."
Giang Ngọc Ngọc: "..."
Vừa rồi còn không cho ả ăn, sao bây giờ lại bảo mình ăn?
Nhưng mà đồ ăn trước mặt thơm quá.
Giang Ngọc Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, buông lời dọa dẫm: "Đừng tưởng rằng như thế ta sẽ tha thứ cho ngươi, chờ trở về, xem ta thu thập ngươi thế nào."
Sơ Tranh không lên tiếng.
Giang Ngọc Ngọc từ dưới đất bò dậy, ngồi vào bàn, ăn ngấu ăn nghiến.
Tiểu Nhị không ngừng bưng đồ ăn lên, trên mặt bàn rất nhanh liền chất đầy.
Đám người: "..."
Đây là cái dạng phát triển gì?
Không phải nói trộm tiền trong nhà sao? Sao còn ăn ghê gớm như thế?!!
Giang Ngọc Ngọc có muốn ăn thế nào, thì cũng chỉ có một cái dạ dày, nhiều món ăn như vậy, ả làm sao ăn hết được.
Mặc dù Giang Ngọc Ngọc thấy tiếc cho nhiều món ăn như thế, nhưng nghĩ tới có thể mang đi, liền chuẩn bị để đũa xuống.
"Hôm nay ngươi không ăn hết những thứ này, có thể sẽ không rời khỏi cánh cửa này được." Thanh âm của Sơ Tranh từ bàn cách vách truyền đến.
Giang Ngọc Ngọc kinh ngạc nhìn sang: "Ngươi muốn ta ăn đến bể bụng chắc?"
"Không được lãng phí." Chút đồ ăn ấy cùng lắm chỉ no đến nôn ói thôi, ăn đến bể bụng là không thể nào, điểm tiêu chuẩn ấy Sơ Tranh còn có thể nắm được.
Giang Ngọc Ngọc đứng dậy.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi..."
Giang Ngọc Ngọc bị Sơ Tranh ấn về: "Thời gian của ta có hạn, tốt nhất ngươi nên ăn nhanh lên, bằng không thì ta cũng chỉ đành mời người hỗ trợ."
Giang Ngọc Ngọc ngồi ở trên ghế, toàn thân dâng lên một cỗ hàn ý.
"Ngươi... Ngươi..."
Giang Ngọc Ngọc giãy dụa, nhưng mà Sơ Tranh ấn ả đến sít sao, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Bên cạnh có người không nhìn được, muốn nói chuyện.
Ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh đảo qua, người kia tê dại cả da đầu, lập tức rụt về.
…
Giang Ngọc Ngọc ăn đến nôn, các thực khách cũng không dám chọc đến sát thần Sơ Tranh, mới nhìn qua mặt lạnh tâm cũng lạnh này.
Sơ Tranh xác định Giang Ngọc Ngọc xác thực ăn không vô nữa, lúc này mới đứng dậy rời đi.
"Vừa rồi ta nổi da gà đầy cả người."
"Ta cũng vậy, tiểu nha đầu này có chút dọa người."
"Này ngươi không sao chứ?"
Giang Ngọc Ngọc cũng không dám động, ả cảm giác mình khẽ động, thì những đồ ăn đã nhét vào trong họng liền nôn ra toàn bộ.
Dù sao Giang Ngọc Ngọc cũng là một nữ hài tử, còn biết hình tượng của mình.
"Người vừa rồi thật sự trộm tiền của nhà ngươi?"
Giang Ngọc Ngọc gật đầu, nhỏ bé đến không thể nhận ra.
"Nàng trộm tiền nhà ngươi, sao ngươi còn ăn đồ nàng dùng tiền mua? Ngươi nên báo quan a." Người bên ngoài không hiểu.
Vừa rồi lúc Giang Ngọc Ngọc ăn cơm, cũng không có một chút chần chờ nào.
Giống như không thèm quan tâm những số tiền kia.
Người bình thường bị trộm tiền, hẳn là muốn lấy lại tiền mới đúng, sao còn giúp người ta tiêu ra?
Giang Ngọc Ngọc sửng sốt...
Ánh mắt đám người nhìn ả có chút kỳ quái.
"Vừa rồi ta ngồi ở bàn kế bên, ta thấy là nàng đột nhiên xuất hiện, vừa ngồi xuống liền muốn ăn, cô nương kia không cho phép, nàng lại đột nhiên nói người ta trộm tiền." Có người nhỏ giọng nói.
Đám người: "..."
Giang Ngọc Ngọc bị mọi người nhìn đến gương mặt nóng lên, đứng dậy liền muốn chạy.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, đã ọe một tiếng nôn đầy đất.
"A..."
Đám người dồn dập né tránh.
Giang Ngọc Ngọc đỏ mặt ngượng ngùng, đáy lòng hận không thể chém Sơ Tranh thành trăm nghìn mảnh.
…
Sơ Tranh đi dạo trên phố một vòng, rồi bắt đầu đi vào trong thôn.
Cô còn phải trở về chờ người mò vào phòng của cô nữa đấy.
Vừa rời khỏi thị trấn, Sơ Tranh liền cảm giác được có người đi theo mình.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đi lên phía trước, bốn phía dần dần an tĩnh lại.
Dã ngoại hoang vu...
Thân thể Sơ Tranh lóe lên, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đằng sau có ba người bám theo, bọn họ nhanh chóng đuổi theo mấy bước, nhưng không nhìn thấy bóng người.
"Người đâu?"
"Vừa rồi còn ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa."
"Gặp quỷ."
"Tìm ta?"
Giọng nói thanh thúy vang lên từ trên đỉnh đầu, ba người nhìn lên trên, trên tảng đá nhô ra, có một cái bóng thon dài đứng thẳng.
Ba người phía dưới đều có chút đần độn.
Cô đi lên bằng cách nào?
Vùng núi hoang vu, không khỏi làm cho người ta có chút sợ hãi.
Sơ Tranh giẫm lên mép tảng đá, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng: "Các ngươi đi theo ta làm gì?"
Một người trong đó lấy lại tinh thần, sao gã có thể bị một hoàng mao nha đầu hù dọa chứ?
Lập tức chỉ vào Sơ Tranh, dùng giọng điệu hung thần ác sát: "Tiểu nha đầu kia, mau giao hết tất cả những thứ đáng tiền trên người ngươi ra đây!"
Lực lượng của ba người trở về, chờ Sơ Tranh bị dọa đến tè ra quần.
Nhưng mà...
"Cướp bóc?" Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm xem thường bọn họ: "Không có lý tưởng như thế."
Ba người: "???"
Cướp bóc còn không có lý tưởng?
Vậy cái gì mới gọi là có lý tưởng?
Không phải!
Ngươi không sợ sao?
"Muốn cướp, các ngươi lên đây."
Ba người nhìn quanh phía dưới, hai bên đều là sườn núi dốc, căn bản không biết tại sao trong một thời gian ngắn ngủi như thế mà Sơ Tranh có thể leo lên đó được.
"Ngươi xuống đây!"
"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh nói: "Là các ngươi muốn cướp của ta, không phải ta cướp của các ngươi."
Làm phiền các ngươi chuyên nghiệp chút đi!