Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 77

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nửa canh giờ sau, một tiểu đồng chạy tới gọi Tiểu Trúc về, không cần phải ra ngoài cốc nữa.

"Vì sao?"

Tiểu đồng lắc đầu: "Ta cũng không biết, sau khi vị cô nương kia đến gặp Cốc chủ, thì Cốc chủ liền bảo ta đến gọi ngươi trở về."

Tiểu Trúc và tiểu đồng trở lại viện của Cốc chủ, thấy Cốc chủ mặt ủ mày ê ngồi cạnh một đống linh thạch, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

"Cốc chủ?"

Cốc chủ phất phất tay: "Ta không muốn nhìn thấy những người bên ngoài cốc nữa, đuổi bọn họ đi đi."

"Dạ."

Tiểu Trúc muốn lui ra, Cốc chủ đột nhiên gọi hắn lại.

"Đuổi cả hai người kia ra luôn đi!" Trong mắt Cốc chủ tràn đầy phẫn nộ: "Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho bọn họ chạm mặt nhau. Nếu có thể để người bên ngoài biết, là nàng ta không cho ta cứu người thì càng tốt."

"..." Khóe miệng Tiểu Trúc co giật một cái, vừa rồi vị cô nương kia nói cái gì, mà đắc tội với Cốc chủ thế này rồi?

...

Tiểu Trúc hơi sợ Sơ Tranh, cô nương này trên người luôn lạnh như băng, dường như không có chút nhân khí nào.

Về phần người còn lại, dáng vẻ hắn luôn âm u thâm trầm, Tiểu Trúc còn chưa nói chuyện với hắn được mấy câu.

Tiểu Trúc chuyển lời của Cốc chủ tới, nhưng nói uyển chuyển hơn một chút, rằng trong cốc không lưu giữ người đã chữa khỏi bệnh, bọn họ có thể rời đi được rồi.

Sơ Tranh rất không muốn phải rời đi, vì rời đi đồng nghĩa với việc —— lại phải bắt đầu phá sản trong sợ hãi.

Nhưng mà đang ở địa bàn của người ta, hơn nữa chủ nhà mở miệng, Sơ Tranh cũng không thể làm ra loại chuyện ăn vạ đáng xấu hổ kia được.

Nguyên nhân chủ yếu nữa là vì sau hai lần phá sản trước, linh thạch tiêu hao cũng đã gần hết rồi.

Bây giờ cô hơi... Nghèo.

Thế nhưng cô nghèo cũng rất vui vẻ mà!

Để cho cô luôn luôn vui vẻ không phải tốt sao?

Tại sao cuộc sống này lại không buông tha cho một tiểu khả ái như cô chứ?!

"Công tử xin dừng bước, Cốc chủ còn có lời muốn nói với ngài." Một tiểu đồng khác vội vàng chạy tới, gọi Ly Đường lại.

Ly Đường hơi nghi hoặc, vị Cốc chủ tính tình cổ quái kia, cùng hắn giao lưu chỉ giới hạn ở lần trước nói Sơ Tranh muốn đào hố chôn hắn.

Cốc chủ ở phía sau dược điền chờ hắn.

Ly Đường theo bờ ruộng đi qua: "Cốc chủ, ngài có việc muốn nói với ta?"

Cốc chủ xem xét thảo dược trong tay, hỏi hắn: "Ngươi tên gì?"

Ly Đường không hiểu tại sao Cốc chủ đột nhiên lại hỏi cái này, chần chờ một chút mới trả lời: "... Ly Đường."

"Ai đặt cho?"

"Mẫu thân của ta."

"Ngươi muốn biết phụ thân ngươi ở đâu không?" Cốc chủ rút thảo dược ra, để qua một bên.

Cả người Ly Đường đều cứng đờ, trong đầu đều là những lời mẫu thân từng nói với hắn trước khi qua đời.

—— Phụ thân con rất yêu con.

—— Đừng trách phụ thân con, hắn cũng chỉ vì con.

Nửa ngày sau Ly Đường mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ngài biết phụ thân ta..."

Cốc chủ vỗ vỗ tay đứng lên: "Phụ thân ngươi ở Tử Vân tông."

Cốc chủ nhìn Ly Đường mất hồn mất vía rời đi, có chút thở dài.

Ma tộc... Cuối cùng cũng có một ngày, nhất định sẽ xuất hiện.

Hừ!

Loạn lên mới vui!

...

Bên ngoài Bách Ứng cốc.

"Sư huynh, Phong Lan sư tỷ thế nào rồi?"

Lâm Thần ôm một nữ tử, sắc mặt nữ tử trắng bệch, hơi thở mong manh: "Sư huynh, chúng ta trở về đi. Có lẽ sư phụ sẽ có biện pháp..."

"Đúng vậy sư huynh, lần trước chúng ta có thể xông vào, là bởi vì Bách Ứng cốc không mở kết giới, bây giờ chắc chắn chúng ta không thể xông vào được, không bằng quay về tông môn trước, tông môn nhất định sẽ có biện pháp."

"Sư muội..." Lâm Thần khẩn trương nhìn người trong ngực: "Muội đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu muội."

"Có người ra kìa!"

Tiểu Trúc đưa Sơ Tranh và Ly Đường đến lối ra khỏi cốc, chắp tay xoay người: "Hai vị đi thong thả."

Lâm Thần theo mọi người nhìn qua, vừa liếc mắt liền thấy nữ tử đi phía trước.

Một bộ váy áo màu lam nhạt, hoa y cẩm phục làm nữ tử phá lệ xinh đẹp, nhưng quanh thân nữ tử lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Người kia...

Lâm Thần nhíu mày, dù chênh lệch với trước kia rất nhiều, nhưng gương mặt kia Lâm Thần cảm thấy y sẽ không nhận sai, chính là tiểu cô nương y gặp phải ở dưới Ma thành.

Lúc ấy rõ ràng là cô cứu y, nhưng mà đợi y tỉnh lại, thì đã bị một Ma tộc trói vào trên cái cột.

Ma tộc kia nói, là cô tự đưa y cho hắn.

"Ngươi để chúng ta vào đi, tại sao bọn họ có thể vào được, không phải ngươi nói số lượng đã đầy rồi sao? Sao bọn họ có thể vào? Ngươi nhanh cho chúng ta gặp Cốc chủ đi."

Lúc Lâm Thần ngây người, thì đã có người đi lên ngăn Tiểu Trúc lại.

Tiểu Trúc ghi nhớ lời Cốc chủ phân phó: "Cốc chủ không phải không muốn gặp các ngươi, là..."

Sơ Tranh đi phía trước, Ly Đường cúi đầu theo sau.

"Đứng lại!"

Đằng sau vang lên một tiếng quát lớn, sau đó là một đạo công kích sắc bén ập tới, Ly Đường đang thất thần, thân thể lại vừa hồi phục, căn bản không tránh được.

Thân thể Ly Đường đột nhiên nghiêng về phía trước, đụng vào ngực Sơ Tranh, hắn hơi lấy lại tinh thần.

Đạo công kích kia đụng vào thân cây đằng sau, làm lá cây vù vù rơi xuống mặt đất.

Hai chiếc lá chao đảo rơi xuống trước mặt Ly Đường, Sơ Tranh kéo hắn ra phía sau: "Có việc gì?"

Người công kích kia tức giận nói: "Tại sao các ngươi lại khiến cho Cốc chủ không cứu sư tỷ của ta, các ngươi và sư tỷ có thù oán gì?!"

Sơ Tranh nhìn về phía sơn cốc bên kia một chút, Tiểu Trúc vội vàng xua tay, hắn chỉ dựa theo phân phó của Cốc chủ mà làm việc, chuyện này không liên quan tới hắn.

Sơ Tranh mặt không thay đổi phủ nhận: "Ta không có."

"Ngươi còn không thừa nhận, sao ngươi lại ác độc như vậy, nếu sư tỷ của ta có chuyện gì bất trắc, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Sơ Tranh lạnh mặt: "Quy củ của Bách Ứng cốc mọi người đều biết, ta có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho Cốc chủ thay đổi chủ ý, các ngươi xem trọng ta như vậy, ta còn phải cảm ơn các ngươi."

Cho các ngươi đi vào để nghĩ biện pháp lấy thân thể ta kéo dài tính mạng cho Tống Phong Lan?

Ta đâu có ngốc!

Đương nhiên sẽ không cho các ngươi vào! Cứ không cho các ngươi vào đấy!

Người kia hơi sửng sốt, dường như cảm thấy Sơ Tranh nói rất có đạo lý.

Bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, hắn chỉ về phía Tiểu Trúc bên kia: "Hắn nói, chính miệng hắn... Người đâu? Sao lại không thấy nữa?"

Cửa vào sơn cốc làm gì còn thân ảnh của Tiểu Trúc.

"Bị người lừa gạt tự trách mình ngu."

"..."

Sơ Tranh giơ tay tiếp được một chiếc lá từ không trung rơi xuống, thuận tay ném ra ngoài, lá cây đột nhiên kéo căng, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía người kia.

Người kia phát giác được nguy hiểm, theo bản năng phòng thủ.

Nhưng phiến lá như mang theo sức lực ngàn quân, phá vỡ phòng thủ của hắn, một trái một phải găm vào bả vai hắn, máu tươi thấm ra.

"A ——" Người kia hậu tri hậu giác hét thảm một tiếng.

"Sư huynh!"

"Sư huynh, huynh không sao chứ?!"

Đám người cùng nhau tiến lên.

Có người hướng về phía Sơ Tranh gầm thét: "Ngươi lại dám ra tay đả thương người khác!"

Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh trình bày lý do đả thương người: "Có qua có lại."

Vừa rồi nếu không phải cô nhanh tay kéo kịp, thì hiện tại người bị thương chính là tên yếu gà này.

Ly Đường đứng sau lưng Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt không âm trầm như lúc trước, mà lộ ra mấy phần mờ mịt, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.

"Vừa rồi chúng ta không đánh trúng các ngươi! Ngươi dựa vào cái gì mà động thủ đả thương người!"

Sơ Tranh: "..."

Không đánh trúng là có thể coi như không công kích? Người khác né tránh không bị thương, thì người công kích liền không sai? Ta cũng không đánh trúng ngươi, ngươi trách ta làm gì?

Đây là thứ ngu ngốc nào dạy ra?!

Lợi hại, lợi hại!

Không làm rơi thật sự rất đáng tiếc!
Bình Luận (0)
Comment