Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thu Nhai trống hạ quai hàm: "Được rồi."
Hắn quay người vào phòng.
Lương Hán thở phào.
Nhưng mà không qua một lát, Thu Nhai liền ra.
Vẫn là thân trang phục kia.
Vết dâu trên cổ vẫn rõ ràng như cũ.
"Sao ngươi cứ như vậy mà ra ngoài rồi?"
"Nàng không cho phép ta che..." Thu Nhai nói rồi cười lên, thuật lại lời Sơ Tranh một lần: "Nói như thế mới có thể chứng minh ta là của nàng, không có gì không thể nhìn."
Lương Hán: "..."
Sơ Tranh tiểu thư thật sự không giống người bình thường.
Người ta đã nói không có vấn đề, Lương Hán đương nhiên sẽ không tiếp tục xen vào việc của người khác.
...
Sơ Tranh và Thu Nhai trải qua cuộc sống yên bình, mỗi ngày dẫn đi hắn sống phóng túng, không có việc gì thì xem Lương Hán làm ruộng, ngày tháng này muốn có bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái.
Thôn dân trong thôn, nhìn lâu, cũng thành thói quen.
—— Lương Hán cảm thấy là đồ Sơ Tranh cho đám nhóc kia quá tốt, làm cho bọn họ ăn ké chột dạ, của cho là của nợ.
Hiện tại người trong thôn trông thấy Thu Nhai, cũng sẽ hòa ái chào hỏi.
"Có tiền thật tốt."
Lương Hán cảm thán một tiếng.
"Lương ca, chúng ta cũng có tiền." Thổ phỉ bên cạnh hào hứng chen vào nói.
Nói đến đây, mấy tên thổ phỉ lập tức hào hứng, mồm năm miệng mười thảo luận.
"Ta đã để dành được khá nhiều, cưới vợ cũng đủ rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, thế này so với chúng ta làm thổ phỉ giàu hơn nhiều."
"Sơ Tranh tiểu thư thật có tiền..."
"Nhưng chúng ta vẫn phải trồng trọt." Một thổ phỉ khác trầm lặng nói.
Nhóm thổ phỉ: "..."
Đây thật sự là một câu chuyện rất bi thương.
Thổ phỉ nói ra chân tướng, nhận được ánh mắt giết người của đồng bạn.
Không thể để yên cho bọn họ vui mừng một hồi sao?!
Thổ phỉ: "..." Ta lại không nói sai mà.
...
"Giang Đại Sinh, Dương Thúy Thúy!!"
"Các ngươi giấu Giang Ngọc Ngọc đi đâu rồi?!"
"Nhanh đưa nàng ra đây!"
Mới sáng sớm Sơ Tranh đã bị người bên ngoài lớn giọng đánh thức.
Thu Nhai co lại trong ngực cô, nói thầm một tiếng: "Thật ồn ào."
Sơ Tranh trùm chăn lên đầu hắn, mặc y phục ra ngoài.
Đám người Lương Hán, hoặc đứng hoặc ngồi xổm, đều ở trong sân.
Ngay cả đầu bếp cũng cầm muôi lớn, đứng ở cửa phòng bếp nghe.
"Bên ngoài làm gì thế?"
Sơ Tranh hỏi một tiếng.
Lương Hán lập tức tới: "Hình như là Giang Ngọc Ngọc chạy, nhà chồng nàng ta đến đòi người."
"Chạy?"
Lương Hán cũng không chắc chắn lắm: "Nghe nói lâu lắm rồi không thấy người, trước đó cũng từng đến náo một lần, lúc ấy ngài vào trấn."
Lần trước đến náo, đã cách một thời gian.
Lúc ấy Dương Thúy Thúy nói mụ ta căn bản chưa từng gặp Giang Ngọc Ngọc, làm sao biết ả đi đâu.
Mẹ chồng của Giang Ngọc Ngọc náo một trận, không tìm được người, liền đi.
Không biết sao hôm nay lại tới.
Nghe ý kia, hình như là có người nói cho bọn họ biết, Giang Ngọc Ngọc chạy, có quan hệ với Dương Thúy Thúy.
Mẹ chồng của Giang Ngọc Ngọc và Dương Thúy Thúy đều không phải loại lương thiện gì, ầm ĩ lên, sức chiến đấu tăng cao.
Mẹ chồng của Giang Ngọc Ngọc thì khăng khăng nói, là Dương Thúy Thúy đem Giang Ngọc Ngọc giấu đi.
Dương Thúy Thúy lừa tiền nhà bà ta.
Nhưng Dương Thúy Thúy nói mụ ta chưa từng gặp Giang Ngọc Ngọc, mẹ chồng Giang Ngọc Ngọc hung hăng càn quấy, còn bắt mụ ta giao con gái ra đây.
Hai bên không thể thỏa thuận, trực tiếp đánh nhau.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài nói xem Giang Ngọc Ngọc này đi đâu rồi?"
"Không liên quan gì đến ta."
Lương Hán: "..." Ta cũng không nói liên quan đến ngài mà.
Sơ Tranh: "..." Thật sự không liên quan đến ta.
Hai người lâm vào trong trầm mặc xấu hổ.
"Dương Thúy Thúy, ngươi không giao Giang Ngọc Ngọc ra, ta không để yên cho ngươi đâu."
Mẹ chồng Giang Ngọc Ngọc nói rất nghiêm túc.
Dương Thúy Thúy tức giận đến mắng to.
Không chỉ mắng mẹ chồng Giang Ngọc Ngọc, còn mắng Giang Ngọc Ngọc.
Con gái đã gả ra ngoài, như bát nước đổ đi.
Dương Thúy Thúy căn bản không quan tâm đến đứa con gái này.
Bình thường tìm ả, đều chỉ vì lấy tiền.
Hiện tại Giang Ngọc Ngọc không biết tung tích, mụ ta không có cách nào lấy tiền, Dương Thúy Thúy làm gì lo lắng cho Giang Ngọc Ngọc, chỉ cảm thấy Giang Ngọc Ngọc không hiểu chuyện, còn dám chạy.
...
Mẹ chồng Giang Ngọc Ngọc thường xuyên đến náo, hiện tại người của toàn thôn đều biết, Giang Ngọc Ngọc chạy.
Lúc đầu chỉ nói là chạy.
Phía sau không biết vì sao lại đồn thành chạy cùng dã hán tử.
Lời đồn kia nói đến đâu ra đấy, giống như thật sự có chuyện như vậy.
Thế là các thôn dân lại thêm một đề tài nói chuyện.
Ngay lúc những người này bắt đầu thảo luận về Dương Thúy Thúy và Giang Ngọc Ngọc, Sơ Tranh bắt đầu xây nhà.
Các công nhân làm việc khí thế ngất trời, hình thức ban đầu của căn nhà rất nhanh liền xây xong.
Hoàn toàn khác biệt so với những kiến trúc trong thôn bọn họ.
Cái này hoàn toàn là dựa theo nhà ở của một số hộ gia đình giàu có ở trấn trên mà xây nên.
Nhưng khi phòng ở triệt để xây xong, các thôn dân cảm thấy, những căn nhà ở trấn trên căn bản không so sánh được.
Dương Thúy Thúy nhìn nhà cao cửa rộng trước mặt, vẻ oán độc nơi đáy mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Mụ ta trở lại cái viện nhỏ rách nát của mình, nổi giận với Giang Đại Sinh: "Ngươi còn ăn, ngươi còn có mặt mũi mà ăn."
Dương Thúy Thúy cướp bát trong tay Giang Đại Sinh đi.
Khoảng thời gian này, tính tình Giang Đại Sinh cũng rất xấu: "Mụ già thối ngươi nổi điên cái gì?"
"Ta nổi điên cái gì, hiện tại đồ ăn trong cái nhà này, có cái nào không phải do ta làm? Ta phải chiếu cố tên phế vật như ngươi, còn phải làm việc, sao ngươi không chết đi."
"Dương Thúy Thúy!"
"A, ta nói sai à? Ngươi chính là tên phế vật."
Giang Đại Sinh tức giận đến mức túm lấy đồ vật bên cạnh, đập về phía Dương Thúy Thúy.
Dù nói thế nào Dương Thúy Thúy cũng là người lành lặn hoàn hảo, Giang Đại Sinh bị mụ ta kéo xuống đất, hung hăng đạp mấy cước.
Giang Lương Nghiệp đẩy cửa ra đi vào.
Nhìn thấy Giang Đại Sinh, cũng không có phản ứng gì, trực tiếp tiến lên đòi tiền: "Ta hết tiền rồi."
"Tiền tiền tiền ngươi chỉ biết đến tiền, ta làm gì còn tiền."
Dương Thúy Thúy tức giận.
Giang Lương Nghiệp liếc nhìn mụ ta một cái, trực tiếp vào nhà, lục tung trong phòng một trận.
"Lương Nghiệp ngươi làm gì! Ngươi không thể lấy những thứ này đi, ngươi buông xuống, Lương Nghiệp... Giang Lương Nghiệp!"
Dương Thúy Thúy đuổi theo gã đi vào.
Giang Lương Nghiệp lấy hết những thứ đáng tiền trong nhà đi.
Dương Thúy Thúy ngăn cản gã, Giang Lương Nghiệp cũng không khách khí, trực tiếp động thủ, mấy quyền đánh xuống, Dương Thúy Thúy làm gì có năng lực phản kháng nữa.
Cùng Giang Đại Sinh nằm trên đất.
...
Sơ Tranh đứng dưới hành lang, nhìn Thu Nhai chơi xích đu.
Lương Hán ôm ngực đứng ở phía sau cô.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài thật sự không có ý định để Thu Nhai công tử trở về?" Lương Hán nhịn không được hỏi.
Dù nói thế nào, người ta cũng là đại thiếu gia của Thu phủ.
"Người Thu phủ không quan tâm đến hắn."
"..." Rốt cuộc là vì sao mà ngài lại nói chắc chắn như thế! "Sơ Tranh tiểu thư, nếu như có một ngày Thu Nhai công tử tỉnh táo lại, phát hiện mình và người nhà của mình không còn liên hệ, ngài cảm thấy hắn sẽ vui mừng sao?"
Lương Hán có một đệ đệ, còn đang ở trên sơn trại.
Hắn cố gắng kiếm tiền như vậy, là muốn để đệ đệ sống tốt hơn một chút.
Làm thổ phỉ chỉ là bởi vì quá nghèo, hoặc là bị ép bất đắc dĩ, không phải bọn họ lãnh huyết vô tình.
Tương phản, trong sơn trại của bọn họ, phần lớn người đều có thân nhân.
Lương Hán hiểu rõ thân nhân quan trọng với bọn họ thế nào...
Ánh mắt Sơ Tranh sâu xa, cảnh sắc xung quanh, ở trong mắt cô dần hư hóa, cuối cùng chỉ còn lại thân ảnh kia.
Rõ ràng khắc sâu.
Thật lâu sau, cô chậm rãi lên tiếng: "Ta ở bên cạnh hắn, hắn sẽ vui." Phúc phận tu luyện mấy đời mới có được, còn muốn thế nào, bất mãn cũng phải kìm nén.