Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tại sao cô lại giúp tôi?"
Sơ Tranh ngước mắt, thiếu niên đối diện, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
"Một khoản tiền lớn như vậy, tại sao cô lại giúp tôi?"
"Cần phải trả." Sơ Tranh giọng điệu bình thản.
"Tôi biết. Cho dù như thế, tại sao cô muốn giúp tôi?" Thiếu niên hình như có chút cố chấp.
Nhiều tiền như vậy, cô lấy ra, giúp một... người xa lạ như hắn.
Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm ra được.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Vì làm một người tốt."
Mộ Thâm: "..."
Người tốt?
Đáp án này nhìn thế nào cũng thấy là đang lừa gạt hắn.
Mộ Thâm không tin.
"Khoản tiền kia, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cô."
"Anh làm sao trả?" Sơ Tranh hỏi rất ngay thẳng.
"..."
Hiện tại hắn vẫn chỉ là một học sinh.
"Cho dù anh kiêm chức, một tháng kiếm hai ngàn tệ, anh cần mười sáu năm mới có thể trả hết."
Mộ Thâm giọng điệu trầm ổn, mang theo sự tự tin: "Tiền lương sau này của tôi, không chỉ có hai ngàn tệ."
"Ừ, cho nên đừng giết người." Giết người xong anh cũng chỉ có thể vào tù ngồi, biết không?! Phải ngoan, không được tùy tiện hắc hóa.
"..."
Trong đầu Mộ Thâm bỗng dưng hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, ở trong ngõ nhỏ tối đen kia, cô nói một câu.
—— Giết người đối với anh không tốt.
—— Anh không nên giết người.
Giết người đối với hắn không tốt.
Lúc trước hắn không chú ý tới, cô nói như vậy.
Mà không phải... Anh không thể giết người.
Lời này bây giờ nghĩ lại, thế nào cũng thấy không thích hợp.
Không phải người bình thường có thể nói ra được.
"Người kia... cô thật sự thả đi rồi sao?" Mộ Thâm đột nhiên hỏi một câu.
"Đương nhiên." Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi là người tốt, giết người là phạm pháp." Phải làm một người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội.
【...】 Hi vọng tiểu tỷ tỷ có thể nhớ kỹ, đừng có một bên thì hô hào khẩu hiệu, sau đó quay đầu liền đập chết người khác.
Phải làm một người tốt có trái tim đồng lòng nhất trí!
Có đôi khi Vương Giả vẫn rất vui mừng.
Chí ít mặc dù tiểu tỷ tỷ hung dữ, hận không thể vài phút hủy diệt toàn nhân loại, nhưng bình thường không chủ động chọc cô, không chạm tới lợi ích hoặc ranh giới cuối cùng của cô, thì cô vẫn sẽ không động thủ —— Vương Giả không chịu trách nhiệm suy đoán, Sơ Tranh là mặc kệ những con chó điên kia.
Vương Giả cảm thấy mình sa đọa.
Hiện tại nó đã bắt đầu mò tìm "phẩm chất tốt đẹp" của tiểu tỷ tỷ ở trong khe đá.
Sơ Tranh không để ý đến Vương bát đản phun tào.
Nhìn chằm chằm Mộ Thâm: "Anh không tin?"
Mộ Thâm không lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn, đã biểu đạt ý tứ của hắn.
Hắn không tin.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Vật nhỏ lại không tin ta!
Cô nhìn qua rất không thể tin sao?
Sơ Tranh để đũa xuống, mở điện thoại ra tìm kiếm, ấn mở tin tức nào đó, đẩy sang phía bên hắn.
Mộ Thâm nhìn về phía tin tức một chút.
# Nhận được tố cáo của quần chúng, ở một cư xá nào đó, phá huỷ một đường dây buôn lậu thuốc phiện #
Trong bức ảnh này, có gã đàn ông kia.
Có thể buôn lậu thuốc phiện còn đi cướp bóc?
Trong đầu Mộ Thâm hiện lên nghi vấn.
Sơ Tranh lấy điện thoại về: "Nhìn, hắn còn sống." Ta sẽ không gạt người loạn!
"..."
Mộ Thâm không biết vừa rồi, tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.
Mộ Thâm nghĩ đến cái gì đó, hỏi phục vụ viên muốn giấy và bút, viết một tờ phiếu nợ.
"Cái này cô cầm lấy."
Sơ Tranh nhìn một chút, không cự tuyệt.
"Tôi sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho cô." Mộ Thâm cam đoan với Sơ Tranh.
Sơ Tranh nói thầm: "Có trả hay không cũng được, dù sao anh cũng là của tôi."
Mộ Thâm không nghe rõ: "Cái gì?"
"Không có gì, ăn đi."
Ánh sáng trong nhà hàng ấm áp, cả hoàn cảnh tựa hồ cũng có màu sắc ấm áp.
Mộ Thâm nhìn đồ ăn tinh xảo trên bàn, có chút thất thần.
Nữ sinh chậm rãi ăn cơm, thần sắc chuyên chú, giữa hai đầu lông mày giống như viết sự tôn trọng của cô đối với đồ ăn.
Mộ Thâm nhìn về phía cô, lời nói đi dạo bên miệng tầm vài vòng: "Cô còn nhớ rõ..."
"Cái gì?"
Mộ Thâm cúi đầu xuống: "Không có gì."
Hắn cúi đầu ăn cơm.
Sơ Tranh ngờ vực nhìn hắn.
Cô còn nhớ rõ cái gì?
Nói chuyện mà chỉ nói một nửa, gấp người.
Nhưng đại lão không thể ép người ta nói, phải khống chế lòng hiếu kỳ của mình.
Trong lúc nhất thời, trên bàn ăn không ai nói chuyện.
Ăn cơm xong, bên ngoài mưa đã tạnh.
Người trên đường dần dần nhiều lên, dưới ánh đèn nê ông, người đến người đi, phồn hoa náo nhiệt.
Mộ Thâm đi vào toilet, thuận tiện thanh toán tiền.
Hắn trở lại vị trí.
Một cái hộp đóng gói tinh xảo, đặt ở trước chỗ ngồi của hắn, Mộ Thâm sửng sốt.
"Đây là?"
"Quà sinh nhật."
"..."
Mộ Thâm đột nhiên nghẹn ngào.
Ngực giống như bị thứ gì chặn lại.
Buồn bực đến khó chịu.
"Sao cô biết, sinh nhật của tôi?" Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói với cô, tính toán ra, bọn họ trước đó, dường như cũng không quá quen thuộc.
"..." Bởi vì cô điều tra toàn bộ về hắn rồi, đương nhiên cái này không thể nói ra: "Anh đoán xem."
"..."
Muốn biết sinh nhật một người có rất nhiều biện pháp.
Mộ Thâm không đoán ra được.
"Tôi không thể nhận." Mộ Thâm không biết trong cái hộp này đựng gì, nhưng nhìn cách đóng gói, thì đồ vật bên trong hẳn có giá trị không thấp: "Cô đã giúp tôi rất nhiều..."
"Quà sinh nhật, không thể từ chối." Sơ Tranh đẩy về: "Anh cũng có thể lựa chọn ném đi."
Dù sao trả về là không thể nào!
Đồ vật tặng ra ngoài, cũng giống như bát nước đổ đi.
Chúng ta phải tuân thủ quy luật hiển nhiên nước đổ đi không thế hốt lại được.
Mộ Thâm trầm mặc hồi lâu: "... Cảm ơn."
Cảm ơn.
Cảm ơn em, Sơ Sơ.
Mộ Thâm cảm thấy hốc mắt hơi nóng, hắn hơi ngửa đầu lên, ép buộc mình bảo trì bộ dáng tự nhiên.
"Trở về rồi mở." Sơ Tranh thu tay lại, đứng dậy: "Đi thôi."
"Tôi đưa cô về."
"Không cần, xe của tôi ở phía dưới." Sơ Tranh vui sướng cự tuyệt hắn, hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn về khách sạn ngủ ngủ.
...
Mộ Thâm ôm hộp trở lại bệnh viện.
Mấy người Cảnh Hạo, chờ ở phía dưới bệnh viện, thấy hắn trở về, nhanh chóng xông tới.
"Thâm ca, anh đi đâu đấy?"
"Sao các cậu lại tới đây?"
"Mừng sinh nhật anh." Nông Diệp quơ quơ bánh kem trong tay.
"Ôi thằng ngu này, đây mẹ nó là bánh kem, mi lắc cái nồi à!" Thái Hổ đập một tát lên đầu Nông Diệp.
"Không phải quên mất sao." Nông Diệp phản bác.
Mộ Thâm nhìn người trước mặt, không biết nói gì cho phải, dứt khoát trầm mặc, chờ bọn họ náo đủ rồi, mới nói: "Chắc bà nội ngủ rồi, tôi đi lên trước một chút, lát nữa về nhà tôi."
"Đi."
"Cầm giúp tôi một chút." Hộp hơi lớn, Mộ Thâm cầm lên lầu không tiện lắm, giao cho Cảnh Hạo.
Chờ Mộ Thâm rời đi, mấy người mới vây quanh cái hộp kia nhìn.
"Đây là gì nhỉ?"
"Còn chưa mở ra đâu, Thâm ca lấy từ đâu về?"
"Đóng gói tinh xảo như thế... không phải Thâm ca yêu đương chứ?"
Ở trường học có không ít người theo đuổi Thâm ca nhà bọn họ.
Nhưng trong lòng Thâm ca chỉ có học tập.
Đối với mấy chuyện phàm phu tục tử này không thèm nhìn chút nào.
Mỹ nữ toàn trường đều biết, nhắc tới trước mặt Thâm ca, đáp án nhận được vĩnh viễn là: Ai? Không biết? Tôi phải làm bài tập, đừng cản trở tôi.
"Không đúng, trước đó không phải Thâm ca vay tiền chúng ta sao? Đây không phải chính là Thâm ca tự mua cho mình chứ?"
Cảnh Hạo lập tức nghẹn ngào: "Thâm ca thật đáng thương, không ai tặng quà cho anh ấy, phải tự mình mua."
Nông Diệp: "..."
Thái Hổ: "..."
Không... Không đến mức thế chứ.