Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghiêm Tu và Nhan Nhan ở cổng trường cãi nhau một trận lớn, chia tay trong không vui.
Mà hình ảnh bất nhã của hoa hậu giảng đường Tam Trung, cùng với ân oán cẩu huyết, cũng bị người truyền ra.
Nhan Nhan lập tức bị chỉ trích, phê bình trong trường học.
Còn có người nhắc tới chuyện lúc trước cô ta từ chối phú nhị đại ở trại hè, hiện tại không thể nghi ngờ chính là châm chọc.
Mặc dù Nghiêm Tu là phú nhị đại, nhưng đồ vật cậu ta có thể mua cho Nhan Nhan quá ít.
Không giống với người đàn ông kia, lần nào gặp gỡ cũng sẽ có kinh hỉ, đủ loại xa xỉ phẩm, làm Nhan Nhan vô lực chống đỡ.
Một bên là tình yêu, một bên là tiền tài.
Nhan Nhan cảm thấy mình vẫn rất thích Nghiêm Tu, bởi vì tuổi tác của Nghiêm Tu thích hợp với mình hơn.
Cô ta ở bên cạnh một người đàn ông khác, chỉ là muốn để cho mình càng xứng với Nghiêm Tu hơn một chút.
Cô ta căn bản không thích người đàn ông kia.
Nhưng hiện tại đã đi đến bước này, cô ta chỉ có thể lựa chọn một cái.
Tình yêu và tiền tài, Nhan Nhan lựa chọn tiền tài.
Thích một người đại khái là thật sự không có nguyên nhân, Nghiêm Tu bị đội nón xanh, nhưng cũng không thể quên được Nhan Nhan.
Cả ngày suy sụp đến không còn hình dáng.
Làm gì còn bộ dáng khí phách như trước kia nữa.
Ngay lúc Nghiêm Tu suy sụp, công ty trong nhà đột nhiên xuất hiện nguy cơ.
Lần trước cũng bởi vì công ty xảy ra vấn đề, Nghiêm Tu mới cố ý đến tiếp cận Diêu Sơ Tranh.
Dựa vào thứ lấy được từ chỗ Diêu Sơ Tranh, vượt qua nguy cơ.
Công ty nhìn như không có vấn đề gì, kì thực vấn đề nội bộ rất nhiều.
Người khác chỉ cần tìm chút lỗ hổng, liền có thể làm công ty lâm vào nguy cơ lần nữa.
Lần này không có một Diêu Sơ Tranh, để bọn họ lần nữa chuyển nguy thành an.
Nghiêm Tu khốn khổ vì tình, đoạn thời gian kia chẳng quan tâm gì đến tình hình trong nhà.
Chờ cậu ta tỉnh táo lại, thì công ty đã xong rồi.
...
"Tớ nghe nói Nghiêm Tu thôi học."
Buổi sáng lên lớp Khương Cẩn nói thầm bên tai Sơ Tranh.
"Ồ."
"Cậu không tò mò nguyên nhân vì sao à?" Khương Cẩn chờ mong nhìn Sơ Tranh, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ to "mau hỏi tớ mau hỏi tớ" nữa thôi.
"Không tò mò." Sơ Tranh bất vi sở động.
Khương Cẩn nhìn đại tiểu thư.
"Vì sao?" Đại tiểu thư ngược lại khá nể tình, phối hợp hỏi một câu.
"Trong nhà cậu ta xảy ra chuyện rồi." Khương Cẩn lốp bốp đem tin tức mình nghe được nói ra một lần, nói dài dòng mà không hề thở dốc.
Việc này đáy lòng Sơ Tranh rõ ràng.
Đại tiểu thư cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Nghiêm gia có chút động tĩnh, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.
Nghiêm trọng đến mức Nghiêm Tu phải thôi học.
"Nghiêm gia sẽ phá sản sao?" Khương Cẩn tương đối tò mò về chuyện này.
"Phá sản thì không đến mức, chỉ là công ty về sau chỉ sợ không gây dựng lại được nữa." Đại tiểu thư tương đối khách quan bình luận.
"Tiểu Sơ, cậu cảm thấy thế nào?"
"..." Ta cảm thấy... Ta muốn nó phá sản nó liền phá sản, ta không muốn nó phá sản nó liền không phá sản.
Sơ Tranh tùy ý nói: "Nhìn số mệnh đi."
"Cũng đúng, lỡ như người ta tìm được một cái đùi to ở đâu đó, đột nhiên sống lại thì sao." Khương Cẩn kéo khóe miệng: "Hi vọng vận khí của tên tra nam kia không may mắn như vậy."
Chuyện Nghiêm Tu nghỉ học, gây nên động tĩnh không nhỏ ở trường học.
Chính như Hứa Khinh Tư nói, Nghiêm gia phá sản thì không đến mức, nhưng về sau công ty sẽ không gây dựng lại được nữa.
Mất đi công ty làm chỗ dựa, phải sống cuộc sống như người bình thường.
Nghiêm Tu là phú nhị đại được nuông chiều từ nhỏ, có thể thích ứng sao?
Nghe nói Nghiêm Tu sống không tốt lắm, một thời gian thật dài sau đó cũng không có tin tức.
Nhìn từ phản hồi của Vương bát đản, hiện tại Nghiêm Tu đã đủ thảm, nhiệm vụ phản công đã gần như hoàn thành, cho nên Sơ Tranh không thèm quản nữa.
Về phần Nhan Nhan bên kia, Sơ Tranh ngừng cung cấp tài chính.
Cuối cùng Nhan Nhan sống thế nào, thì đó là chuyện của cô ta.
"Chỉ còn lại Thượng Vũ!"
Sơ Tranh nói thầm một tiếng.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một túi văn kiện lúc trước Tỉnh Lượng đưa cho cô.
Bên trong có kết quả giám định ADN.
Sơ Tranh lật đến cuối cùng.
Kết quả giám định biểu hiện —— không cùng huyết thống.
"Ta đã nói rồi mà." Dung mạo không hề giống nhau.
Sơ Tranh bảo Tỉnh Lượng gửi phần văn kiện này qua cho Thượng Vũ.
Lại liên hệ với người có bất hòa với Thượng Vũ trong công ty, tặng video ngắn của Thượng Vũ lần trước còn giữ trong tay ra ngoài.
Sau đó...
Xem bọn họ biểu diễn.
Cô tùy thời chuẩn bị thêm mắm thêm muối là được.
Thượng Vũ bên kia thu được văn kiện, trông thấy kết quả giám định ADN, tự nhiên là không tin.
Nhưng tự ngẫm lại, Thượng Lộ xác thực không giống mình lắm.
Hạt giống hoài nghi gieo xuống.
Mỗi lần Thượng Vũ về nhà, trông thấy Thượng Lộ, liền không nhịn được hỏi mình trong lòng, đây là con của mình sao?
Qua mấy lần, rốt cuộc Thượng Vũ nhịn không được, tự mình đi làm giám định ADN.
Cầm lấy kết quả giám định, tay Thượng Vũ có chút run rẩy.
Thật sự không phải con của lão.
Sao lại thế...
Thượng Vũ từng có một đời vợ rồi, vợ trước mãi không sinh được con.
Vợ trước đã làm xét nghiệm mấy lần, không có vấn đề.
Nhưng chính là không mang thai được.
Vợ trước liền bảo Thượng Vũ đi kiểm tra.
Đàn ông đều ưa sĩ diện, kiên quyết không thừa nhận là chính mình có vấn đề, thế là từ đó về sau, quan hệ của Thượng Vũ và vợ trước càng ngày càng kém, cuối cùng dẫn đến ly hôn.
Sau khi Thượng Vũ ly hôn không bao lâu, thì lấy bà Diêu.
Lúc ấy bà Diêu mang thai đứa bé trước, dựa vào đứa bé nên mới nhảy lên trở thành phu nhân nhà hào môn.
Nghĩ tới đây, cánh tay nắm lấy giấy giám định của Thượng Vũ nổi cả gân xanh.
Cô ta cũng dám lừa gạt mình.
Còn dám cho mình đội nón xanh!
Thượng Vũ khí thế hùng hổ về nhà.
"Chồng, sao hôm nay anh tan tầm sớm thế? Trong công ty không có việc gì sao?" Bà Diêu ra đón, vẻ mặt tươi cười, tư thái đoan trang.
Thượng Vũ tát một cái vào mặt bà Diêu.
Bà Diêu bị đánh cho lảo đảo, đụng vào ngăn tủ đằng sau, mơ hồ che gương mặt bỏng rát của mình: "Chồng? Sao anh lại đánh em?"
"Thượng Lộ là con hoang của ai?"
Thượng Vũ dùng một tay bóp lấy cổ bà Diêu.
"Cô cùng ai sinh con hoang? Hả?"
Con ngươi bà Diêu hơi co rụt lại, chuyện này, sao lại bị phát hiện?
Nhịp tim bà Diêu đập như sấm.
Chột dạ, khẩn trương, sợ hãi... Đủ loại cảm xúc nhanh chóng vọt tới.
Trong lòng bàn tay bà Diêu đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng bà ta không thể hoảng loạn.
Bà ta khiếp sợ và nghi hoặc nhìn Thượng Vũ: "Chồng, anh nói gì vậy? Thượng Lộ là con của anh!"
"Con tôi? Cô cho rằng ông đây là thằng ngu à? Nhiều năm như vậy, ông nuôi con của thằng nào?"
Thượng Vũ tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, nghĩ đến đứa con trai mình nuôi nhiều năm như thế, lại không phải con ruột của mình, cánh tay bóp lấy bà Diêu càng dùng sức hơn.
"Cô nói đi, nó là con hoang của thằng nào? Cô lăng loàn với ai?"
"Khụ khụ khụ..."
Bà Diêu giãy dụa.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, tay bà Diêu vung loạn, đột nhiên bắt được một vật.
Bà ta cũng không nhìn xem nó là thứ gì, trực tiếp đập lên đầu Thượng Vũ.
Ầm ——
Bình sứ vỡ vụn.
Trên đầu Thượng Vũ máu tươi chảy ròng ròng, tay cũng buông bà Diêu ra.
Bà Diêu được tự do, lui lại mấy bước, thở từng ngụm từng ngụm.
Thượng Vũ che đầu, mặc dù chảy máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hơi đau.
Bà Diêu còn muốn giải thích, bà ta không thể từ bỏ những vinh hoa phú quý này: "Có phải anh hiểu lầm gì rồi không, Thượng Lộ thật sự là con của anh."
Thượng Vũ tức giận mắng một tiếng, lần nữa đi tới gần bà Diêu.
Khí lực của đàn ông trưởng thành, bà Diêu làm sao có thể chống cự được.
Bị Thượng Vũ bóp cổ đè xuống đất, giữa lúc bà ta giãy dụa, ánh mắt quét đến giấy giám định vừa rồi rơi xuống đất, vài chữ to khắc trong đáy mắt bà ta.
—— Giám định ADN.