Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Việc này là ai truyền ra, đã không quan trọng nữa.
Tóm lại ánh mắt của không ít người nhìn Sơ Tranh, đều lộ ra mấy phần dị dạng.
"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều..."
Mỹ Mỹ an ủi Sơ Tranh.
"Tôi không nghĩ."
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ dấu hiệu tức giận nào.
"Tất cả mọi người đều ở đây sao?"
Đúng lúc này, hoa khôi lớp từ bên ngoài tiến vào.
"Đều ở đây, hôm nay sắp xếp thế nào?" Có người ồn ào.
Hoa khôi lớp không rõ ý vị nhìn Sơ Tranh một chút, sau đó bảo mọi người đi vào hội sở bên trong.
"Trong này thật sự có một cái hội sở sao?" Có người tò mò.
"Ừ, không tiếp đãi người ngoài." Hoa khôi lớp vuốt vuốt tóc.
Lời ngầm chính là các cậu có thể đi vào, đều là công lao của tôi.
Hoa khôi lớp dẫn mọi người vào, có lẽ là đã sớm nói chuyện xong, nên không ai ngăn cản bọn họ.
"Vẫn là đại mỹ nữ của chúng ta lợi hại nha."
"Chỗ như vậy cũng có thể cho chúng ta vào... Bên trong thật đẹp."
Hoa khôi lớp được một đám người nịnh bợ thổi phồng, tâm tình rất tốt.
"Mọi người tùy tiện chơi." Hoa khôi lớp vung tay lên: "Hôm nay chi phí đều tính cho tớ."
Mọi người hô nhỏ một tiếng, đều tự tìm nơi đi chơi.
-
"Sơ Tranh."
Hoa khôi lớp chờ đám người giải tán gần hết, ngăn Sơ Tranh lại, mặc dù trên mặt mang theo cười, nhưng ý cười này không đạt tới đáy mắt.
Bên cạnh cô ta còn có hai người phụ nữ nữa.
Hẳn là tùy tùng của hoa khôi lớp.
"Tôi nghe người ta nói, đêm qua cậu qua đêm trong này?" Nữ sinh Giáp cười đến có chút ác ý: "Ai dẫn cậu vào thế?"
Sơ Tranh quét mắt nhìn bọn họ một chút, lãnh đạm nói: "Liên quan gì đến các cô?"
"Ai, không phải cậu thật sự được bao nuôi chứ?" Nữ sinh Ất cười khẽ.
"Không phải được bao nuôi, thì sao có thể đi vào nơi này, cô ta cho là mình cũng giống Mạn Mạn sao."
Mạn Mạn chính là hoa khôi lớp.
Hoa khôi lớp bưng tư thái đoan trang ưu nhã, không hề lên tiếng.
Nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất, mỗi người nói một câu, quả thực chính là hiện trường hợp xướng.
Sơ Tranh bình tĩnh nghe, suy nghĩ làm sao để tìm cho mình một lý do đánh người.
Con gái yên tĩnh một chút mới tương đối ngoan.
"Chồng ơi."
Mạn Mạn đột nhiên vẫy tay về nơi xa.
Một người đàn ông đang đi qua bên này.
Âu phục giày da, cách ăn mặc tiêu chuẩn của một nhân sĩ thành công, dung mạo coi như không tệ.
Người đàn ông cười đi tới, ôm eo Mạn Mạn: "Đây chính là bạn học của em?"
"Dạ." Mạn Mạn gật đầu, xoay người lại giới thiệu cho mọi người: "Đây là chồng tớ."
Ánh mắt người đàn ông đảo qua nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất, không dừng lại chút nào, nhưng khi rơi vào trên người Sơ Tranh, thì có dừng lại vài giây.
Ánh mắt Mạn Mạn trầm xuống, nũng nịu kêu một tiếng: "Chồng."
Người đàn ông lập tức thu tầm mắt lại: "Mọi người cứ chơi thoải mái, chi phí ngày hôm nay đều tính cho tôi."
"Chồng, anh thật tốt."
"Đây đều là bạn học của em mà." Người đàn ông cưng chiều cười lên.
Mạn Mạn cố ý khoe khoang người chồng đẹp trai nhiều tiền của mình, đặc biệt là muốn cho Sơ Tranh nhìn.
Nhưng mà ngay cả lông mày Sơ Tranh cũng không hề nhấc lên chút nào.
Giống như đàn ông chất lượng tốt thế kia, đối với cô mà nói, cũng chỉ giống người xa lạ mà thôi.
Mạn Mạn chú ý đến chồng mình, không nhìn thấy Sơ Tranh rời đi lúc nào, đợi cô ta phát hiện, thì hiện trường đã sớm không còn ai.
Buổi chiều chồng Mạn Mạn cố ý để người ta nhường ra một căn biệt thự, tổ chức một bữa tiệc tối cho bọn họ.
"Cậu nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta kìa." Mỹ Mỹ đứng ở bên cạnh Sơ Tranh phun tào: "Không phải chỉ là gả cho một người chồng tốt thôi sao."
"Gả tốt không bằng sinh tốt." Sơ Tranh chậm rãi nói tiếp.
"Lời này có đạo lý." Mỹ Mỹ gật đầu đồng ý: "Cho dù gả tốt, cũng là của nhà chồng, không phải của cô ta."
Mỹ Mỹ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Tớ mở livestream."
Mỹ Mỹ lấy thiết bị của mình ra, rất nhanh mở livestream ra.
Cô ấy cũng coi như là một chủ bá có chút danh tiếng, chỉ qua một lát, phòng livestream liền có người ngo ngoe lục tục tiến vào.
[ Chủ bá đang livestream ở đâu vậy? Nhìn thật xa hoa. ]
[ Lão đệ tới ]
[ Chủ bá vẫn còn đang ở trong trang viên suối nước nóng sao? ]
[ Có phải bên cạnh chủ bá có một chị gái không! Bóng lưng thật đẹp, cầu mặt!! ]
Có người chú ý tới người đưa lưng về phía ống kính.
Mỹ Mỹ ra vẻ u oán: "Mấy người nhìn tôi còn chưa vừa lòng, còn muốn nhìn những chị gái khác, mấy người thật nghịch ngợm."
[ Ha ha ha ha! ]
[ Đừng ăn dấm, chúng tôi vẫn yêu cô. ]
Mỹ Mỹ: "Hôm nay tôi mang mọi người đến xem cuộc sống của thổ hào."
Khi Mỹ Mỹ livestream, lực chú ý đều đặt trên ống kính, không chú ý tới đám người chung quanh.
Có một nữ sinh đi về phía cô ấy, có thể là váy quá dài, không cẩn thận dẫm lên váy, thân thể lập tức nghiêng qua.
Người xem livestream dễ dàng trông thấy, dồn dập nhắc nhở Mỹ Mỹ.
Nhưng mà đã không kịp, Mỹ Mỹ bị nữ sinh kia đụng vào, thân thể nhào về phía trước một cái.
Sơ Tranh liền đứng ở ngay cạnh cô ấy, Mỹ Mỹ bổ nhào về phía trước, lần nữa đụng vào Sơ Tranh.
Rầm ——
Tủ trưng bày làm bằng thủy tinh đổ xuống, thủy tinh và đồ sứ bên trong đồng thời vỡ vụn.
Hiện trường trong nháy mắt an tĩnh lại.
Sơ Tranh đứng vững, nhìn về phía thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Tràng diện yên tĩnh một hồi, sau đó chậm rãi vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết, đột nhiên rầm một tiếng, dọa tôi sợ nhảy dựng..."
"Đó hình như là đồ cổ phải không? Vừa rồi Mạn Mạn từng nói..."
"Không thể nào, vậy cái này giá trị bao nhiêu tiền?"
"Cụ thể bao nhiêu thì không rõ, dù sao cũng rất đắt."
Người phụ trách vội vàng chạy tới, nhìn thấy đồ vật trên đất, sắc mặt trầm xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mạn Mạn và chồng cô ta cũng đến đây.
Mạn Mạn che miệng, kinh ngạc: "Sao thứ này lại vỡ?"
Trong tủ kính trưng bày một món đồ cổ, giá trị hơn một trăm vạn.
Ở loại hội sở cao cấp này, trưng bày thứ như vậy, cũng chỉ làm phong cách tăng lên.
Hơn một trăm vạn, đối với kẻ có tiền ở đây mà nói, không tính là gì.
Nhưng đối với đám người này, một trăm vạn, có lẽ chính là một khoản tiền rất lớn.
"Ai đụng?"
"Ngải Sơ Tranh thì phải."
"Hình như tớ cũng trông thấy cô ta."
Mạn Mạn và người phụ trách đều nhìn về Sơ Tranh.
"Sơ Tranh, sao cậu lại không cẩn thận như thế?" Mạn Mạn vẻ mặt lo lắng.
Sơ Tranh nhìn về phía Mỹ Mỹ.
Sắc mặt Mỹ Mỹ tái nhợt, thấy Sơ Tranh nhìn qua, khoát tay: "Không phải tớ... Là có người đụng vào tớ." Cô ấy quay đầu nhìn lại, phía sau làm gì còn có người nữa.
Mạn Mạn nói: "Chồng ơi, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Chồng Mạn Mạn nói chuyện với người phụ trách vài câu.
Cuối cùng có chút bất đắc dĩ xua tay: "Giá trị của vật này lên đến hơn một trăm vạn, nhất định phải chiếu theo giá mà bồi thường."
Người phụ trách sắc mặt không vui, giống như phàn nàn với chồng Mạn Mạn: "Ở đây cử hành nhiều yến hội như vậy, nhưng xưa nay chưa từng có ai làm hư đồ vật bên trong."
Khi ánh mắt đảo qua đám người, mang theo vài phần khinh thường.
Người ở chỗ này, bị ánh mắt kia của hắn ta nhìn, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
Bọn họ không ngốc.
Nhìn ra được đó là có ý gì.
Người ta đang xem thường bọn họ.
"Thật sự rất xin lỗi." Chồng Mạn Mạn lễ phép hỏi: "Anh xem, còn có cách giải quyết nào khác không?"
Người phụ trách nhìn chồng Mạn Mạn, đè lại hỏa khí, nhưng giọng điệu không tốt lắm: "Có thể có cách giải quyết nào khác được, thứ này đã vỡ nát, nhất định phải chiếu theo giá mà bồi thường, bằng không thì liền báo cảnh sát!"