Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dương thượng thư xử lý chuyện kia thay Ninh Diêu, về sau cũng coi như người của Ninh Diêu.
Hai năm nay làm không ít việc cho Ninh Diêu, bà ta biết không ít chuyện.
Đừng nhìn Ninh Diêu nhìn qua có vẻ sạch sẽ mà nhầm, chuyện gì ả cũng từng làm qua.
Vụng trộm làm không ít chuyện thất đức.
Giết người phóng hỏa, thu hết mồ hôi nước mắt của dân chúng, làm người khác nhà tan cửa nát...
Mấu chốt là, những chuyện này đều chụp lên trên đầu Sơ Tranh.
Người bên ngoài hận chết nguyên chủ, đều do Ninh Diêu ở bên trong quấy phá.
Ninh Diêu đại khái không nghĩ tới, người do mình một tay đề bạt lên, sẽ ở thời điểm này, vạch trần chuyện xấu của mình.
Trong lòng Dương thượng thư cũng khóc như mưa.
Khuê nữ của bà ta còn ở trong tay Sơ Tranh, bà ta nào dám không nghe.
Dương thượng thư cũng không dám nhìn Ninh Diêu, chỉ có thể để người của Đại Lý Tự ra mặt.
Ninh Diêu đương nhiên thề thốt phủ nhận, nói những chuyện này không liên quan gì đến mình.
Người của Ninh Diêu tích cực nghĩ cách cứu viện ả.
Nhưng người của Đại Lý Tự, cuối cùng còn ném ra bản án của Hoàng gia trước đó, cũng là Ninh Diêu ở sau lưng điều khiển.
Lần này, người bên phe Ninh Diêu, không còn nhảy nhót đến lợi hại như trước nữa.
Bản án của Hoàng gia...
Đây chính là tội chết a!
Lúc trước Ninh Diêu quân pháp bất vị thân, bảo trụ một nhóm người.
Nhưng bây giờ Đại Lý Tự xuất ra chứng cứ mới, chứng minh Ninh Diêu mới là chủ sử sau màn.
Đại Lý Tự có "tân hoàng" Sơ Tranh làm chỗ dựa, ra tay thẩm vấn, cũng không bị bó tay bó chân.
Ninh Diêu là một hoàng nữ, được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi đau khổ lớn như vậy.
Ả bị ném trong phòng giam, nằm trên mặt đất, thoi thóp.
Cổ họng khát khô đến bốc khói, cuống họng đau đến khó có thể chịu đựng được, nước bọt cũng không có một chút.
Ninh Diêu nghe thấy tiếng cửa đá di động.
Có người đi vào.
"Nước... Cho ta nước..."
Ninh Diêu vươn tay về phía cửa.
Không ai đáp lại ả.
Ninh Diêu gian nan ngẩng đầu.
Vạt áo vân văn rủ xuống mặt đất, Ninh Diêu theo vân văn kia nhìn lên.
Thiếu niên rũ mắt nhìn ả, giữa lông mày xinh đẹp tinh xảo, mang theo một cỗ lãnh ý.
Ý niệm đầu tiên của Ninh Diêu chính là thiếu niên này thật đẹp.
Sau đó ả mới nhìn rõ cung bài bên hông thiếu niên.
Tranh...
Đó là cung bài của Ninh Sơ Tranh.
Đã từng tới trong tay ả...
"Ngươi là ai..."
Giọng nói Ninh Diêu khàn khàn, chưa nói được một chữ, yết hầu đã vô cùng đau đớn.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Ninh Diêu.
"Tam điện hạ không biết ta." Thanh âm thiếu niên nhàn nhạt, không nghe ra những chập trùng khác.
"Ngươi và Ninh Sơ Tranh có quan hệ thế nào."
Thiếu niên thoáng ngước mắt, đối đầu với đôi mắt lộ ra tơ máu của Ninh Diêu.
Thiếu niên nhẹ giọng đáp: "Điện hạ là thê chủ của ta."
Thê chủ...
"Yến... Giang?" Nam tử lần trước nàng mang đến?
Thiếu niên không đáp, chỉ là giữa lông mày lại lạnh thêm mấy phần.
Không có ai giống như nàng, sẽ cảm thấy hắn là Yến Ca, độc nhất vô nhị, Yến Ca mà không ai thay thế được.
"Ngươi tới làm gì?" Ninh Diêu hỏi hắn.
Lúc này Yến Ca ngồi xổm trên mặt đất, hai tay hắn ôm đầu gối, mặt đặt trên cánh tay, lộ ra gương mặt, vô tội lại đơn thuần, giống như một đứa bé chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Thanh âm hắn trong suốt, chậm rãi lưu chuyển trong phòng giam: "Tam điện hạ, ngươi còn nhớ rõ, hai năm trước, chuyện phát sinh ở đường Đông Khê không?"
Hai năm trước...
Đường Đông Khê không...
"Sao ta có thể nhớ rõ chuyện xa xưa như vậy được."
"Vậy ta nhắc nhở Tam điện hạ một chút." Thanh âm thiếu niên êm tai, ở trong phòng giam dơ bẩn này, cũng vẫn thanh thanh thúy thúy: "Lúc ấy Tam điện hạ ép buộc một nam tử, ủy thân cho ngươi, còn nhớ rõ chứ?"
Đáy lòng Ninh Diêu hơi lộp bộp một chút.
Sự kiện kia...
Ả đương nhiên nhớ kỹ.
Sự kiện kia...
Nhắc tới cũng là xui xẻo.
Cũng không biết ả uống phải thuốc do ai hạ, lúc ấy sau khi cùng bọn họ tách ra, dược hiệu phát tác, ả rất khó chịu.
Trên đường cái không có bất kỳ ai.
Sau đó ả nhìn thấy một thân ảnh vội vã.
Người kia thấy ả không thích hợp, tiến lên hỏi ả có sao không.
Là chính hắn đưa tới.
Nhưng ả không nghĩ tới, tính cách của hắn lại cường liệt như vậy.
Lúc ấy ả bị hạ dược, lại uống rượu, làm gì còn nhớ được những chuyện khác.
Chính là bởi vì việc này, ả mới dẫn dắt Dương thượng thư.
Thật không nghĩ đến, hiện tại Dương thượng thư lại cắn ngược lại ả một ngụm.
Đáy lòng Ninh Diêu biến hóa cực nhanh, ngoài miệng vẫn kiên cường như cũ: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì."
Thiếu niên thở ra một hơi.
Ninh Diêu có thể cảm nhận được mùi hương dễ ngửi trên người thiếu niên.
Ở trong phòng giam chật chội hôi hám này, tựa như ánh nắng phá tan mây đen.
"Ngươi biết." Thiếu niên nói: "Là ngươi giết hắn."
"Là hắn phản kháng..." Cảm xúc của Ninh Diêu có chút sụp đổ, thốt ra, rống xong lại bỗng nhiên im lặng.
Là chính hắn đưa đến, lại còn giả vờ trung liệt.
Ả ra tay không có chừng mực, nên mới giết chết hắn.
Chuyện này trách ả sao?
Một nam nhân mà thôi, chết thì chết, có gì ghê gớm đâu!!
Thiếu niên đứng dậy, vân văn trên y phục lắc lư mấy lần, lộ ra giày khảm kim ti phía dưới.
Thiếu niên này quả nhiên là khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo.
Ninh Diêu cũng tự nhận mình đã từng thấy không ít nam tử, nhưng không có người nào, có thể tinh xảo được như hắn.
"Tam điện hạ, điện hạ nói, chờ chuyện này kết thúc, ta có thể tự do xử trí ngươi. Tam điện hạ, vậy chúng ta, mấy ngày nữa gặp lại."
Có ý tứ gì?
Giao cho hắn xử trí?
Ninh Diêu nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Bên ngoài có người tinh tế hỏi thăm hắn có sao không, có nơi nào không thoải mái...
Đó là giọng nói của Mộc Miên.
"Mộc Miên!!" Ninh Diêu quát to một tiếng: "Ta muốn gặp Ninh Sơ Tranh!!"
Mộc Miên xuất hiện ở cửa ra vào: "Tam điện hạ, điện hạ không rảnh gặp ngài."
Cung kính, lễ phép đến mức làm cho người ta không tìm ra được chút sai sót nào.
Mộc Miên rời khỏi nhà lao, dẫn Yến Ca ra ngoài.
"Ngươi quay lại, ngươi quay lại..."
Giọng nói của Ninh Diêu quanh quẩn trong đại lao.
-
Yến Ca còn ở Tử Vi cung.
Bên trong Giáng Nguyệt Các không có một người hầu hạ, chỉ có tiếng đàn trầm thấp từ bên trong tuôn ra.
Tiếng đàn kia mạnh mẽ nhưng lại kiềm chế, khiến cho người nghe thập phần không thoải mái.
Đình nghỉ mát của Giáng Nguyệt Các treo màn tơ.
Gió thổi làm lụa mỏng rũ xuống.
Phía sau màn lụa mỏng là thiếu niên như ẩn như hiện.
Đầu ngón tay hắn khẽ gẩy dây đàn, ngón tay trắng nõn cơ hồ kéo ra tàn ảnh.
Phía sau lưng thiếu niên nóng lên.
Tiếng đàn im bặt lại.
"Đàm bài gì êm tai đi." Thanh âm của nữ tử vang lên bên tai hắn: "Bài này không dễ nghe."
Ngón tay thiếu niên khoác lên dây đàn, nửa ngày sau mới kích thích một dây đàn, sau đó là tiếng đàn ăn khớp.
Nhẹ mà chậm.
Như đám mây lưu động nơi chân trời.
Như cá di động trong nước.
Thời gian chậm rãi yên tĩnh.
Yến Ca cảm giác được Sơ Tranh đang hôn hắn, từ cổ đến phần gáy, nụ hôn nóng bỏng, rơi xuống rồi lại rời đi.
Yến Ca cũng không dừng lại, tiếng đàn dần dần cao lên.
Sơ Tranh đột nhiên xoay người hắn lại, đè ở trên bàn, tiếng đàn bỗng nhiên ngừng lại, đàn bị thân thể hắn gạt rơi xuống đất.
"Yến Ca, đừng khóc, bằng không thì ta sẽ muốn chàng ở ngay chỗ này."
Giọng nói của Sơ Tranh vang lên.
Yến Ca đỏ vành mắt, thanh âm lại rất bướng bỉnh: "Điện hạ muốn ta đi."
Sơ Tranh ôm lấy hắn, ngồi xuống bên cạnh: "Đang êm đẹp, sao lại thế này?"
Khi cô rời đi vẫn còn rất tốt!!
Trở về lại thành như vậy!
Mẹ!
Ai chọc giận chàng!
Hiện tại Sơ Tranh rất táo bạo, cỗ táo bạo kia bị cô đè ép, thế là toàn thân đều lộ ra một cỗ hơi lạnh.