Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thượng Tĩnh đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Không phát hiện điểm gì không hợp lý...
Vừa rồi rõ ràng là có thứ gì ngáng chân cô ta!
Lúc này Sơ Tranh đã đi theo hai người Đới Tòng Vinh lên lầu.
Cô ngược lại muốn nghe một chút, Đới gia này đã làm chuyện phát rồ gì với thẻ người tốt.
-
Đới Tòng Vinh đỡ Đới lão gia ngồi xuống.
"Ông nội..."
Đới lão gia thở dài: "Ngồi đi."
Đới Tòng Vinh không dám cãi lời Đới lão gia, đến đối diện ngồi xuống.
Sơ Tranh chống lên cái bàn bên cạnh, trực tiếp ngồi xếp bằng lên trên.
Đới lão gia trầm mặc ngồi, Đới Tòng Vinh cũng không dám thúc giục.
"Tòng Vinh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Đới Tòng Vinh nghe thấy Đới lão gia hỏi, nhanh chóng trả lời: "Ba mươi hai."
"Ba mươi hai." Đới lão gia lặp lại một lần, đáy mắt đục ngầu, có ánh nước.
"Năm đó cha mẹ cháu xảy ra chuyện, đưa các cháu cho ta chăm sóc, những năm này ông nội cũng không chăm sóc được tốt cho các cháu. Đặc biệt là em trai cháu..."
"Ông nội, ông nói chuyện này để làm gì." Đới Tòng Vinh nói: "Ông là thân nhân duy nhất của chúng cháu, ông chăm sóc chúng cháu vô cùng tốt."
Đới lão gia thở dài.
"Ông nội, rốt cuộc là thế nào?" Đáy lòng Đới Tòng Vinh có chút bất an.
"Tiếp theo đây ông nội muốn nói với cháu một chuyện, rất quan trọng..."
Đới Tòng Vinh lập tức chỉnh ngay ngắn thân thể: "Ông nội nói đi."
Đới lão gia giống như hạ quyết tâm.
"Năm đó..."
Đới gia lập nghiệp bằng nghề tơ lụa.
Nhưng mà trăm năm trước, thế đạo không yên ổn, làm ăn khó khăn.
Buôn bán tơ lụa mắt thấy là sắp thất bại, đứng trước nguy cơ phá sản.
Ông nội của Đới lão gia, cũng chính là ông sơ của Đới Tòng Vinh, không biết từ đâu mời tới được một Thiên Sư, nói có thể cứu sống việc buôn bán của bọn họ.
Thiên Sư kia nói cho ông sơ biết, việc làm ăn của bọn họ càng ngày càng kém, là bởi vì khí vận của Đới gia đã hết.
Muốn bảo trụ phần vinh hoa phú quý này, cũng dễ dàng.
Thiên Sư rất nhanh liền làm việc buôn bán của ông sơ có khởi sắc.
Nhưng ông sơ thấy như thế vẫn còn chưa đủ, ông ta muốn đại phú đại quý, muốn để Đới gia lưu danh bách thế.
Thiên Sư nói với ông sơ, cái này cần có khí vận cực lớn mới có thể làm được, khí vận của Đới gia đã hết, không có khả năng.
Ông sơ liền cầu xin Thiên Sư kia.
Còn hứa hẹn với Thiên Sư kia, về sau gia nghiệp của Đới gia, cũng có phần của Thiên Sư.
Thiên Sư vốn cầu tài, tự nhiên động tâm.
Lão ta nói với ông sơ, có một biện pháp.
Triệu hoán lệ quỷ.
Trong một số phương thức ngầm lưu truyền trong giới Thiên Sư, có một biện pháp như thế.
Triệu hoán lệ quỷ, đánh đổi khá nhiều, liền có thể đạt thành tâm nguyện.
Ông sơ Đới gia đồng ý.
Lệ quỷ bị triệu hoán ra này, tất nhiên chính là Trì Kính.
Nhưng dã tâm của ông sơ khổng lồ, nếu như ông ta không phải trao đổi, mà là làm lệ quỷ triệt để cho Đới gia sử dụng, để Đới gia đời đời phồn vinh.
Cho nên ông ta và Thiên Sư bí mật mưu đồ, lấy bí thuật trấn áp lệ quỷ.
Hiện tại lệ quỷ kia ra ngoài...
Đới Tòng Vinh không thể tin: "Ông nội, ý của ông là... khoảng thời gian này nhà chúng ta, phát sinh những chuyện đó, đều là bởi vì... lệ quỷ kia?"
Từ khi bắt đầu anh ta đã biết, trong nhà rất kiêng kị loại chuyện phong kiến mê tín này.
Anh ta tưởng rằng đó là truyền thống của Đới gia.
Kết quả bây giờ lại nói cho anh ta biết, nhà anh ta trấn áp một con quỷ.
Bây giờ lệ quỷ kia ra ngoài, muốn trả thù bọn họ.
Chuyện này bảo anh ta làm sao dám tin!
Khi chuyện này phát sinh, Đới lão gia vẫn còn chưa ra đời.
Ông ta cũng biết được từ chỗ cha mình.
Đới lão gia vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Đới lão gia: "Những năm này ta không nói cho cháu biết, chính là cảm thấy loại chuyện này không nên tồn tại, lúc đầu ông nội dự định đến đây, liền kết thúc."
Nhưng mà không nghĩ tới.
Lệ quỷ kia tự mình ra được.
"Ông nội, ông nói đùa với cháu đúng không." Đới Tòng Vinh nhìn Đới lão gia.
Đới lão gia lắc đầu.
Lúc này trong lòng Đới Tòng Vinh cực kì hoảng loạn.
Có chút không thể nào tiếp thu được.
Cũng có chút không thích ứng.
"Ông nội... Chúng ta làm sao bây giờ? Thượng đại sư có thể đối phó được hắn không?"
Đới Tòng Vinh đem hi vọng ký thác vào người Thượng Tĩnh.
Đới lão gia cũng không biết.
Đây chính là lệ quỷ.
Lúc bị triệu hoán ra, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.
Coi như tính từ lúc ấy, thì cho tới bây giờ cũng đã trăm năm.
Lệ quỷ trăm năm...
Thiên Sư bình thường có thể đối phó sao?
Hơn nữa chuyện này không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
Hai người ở trong thư phòng trầm mặc.
Sơ Tranh chờ nửa ngày, cũng không thấy bọn họ nói chuyện, đứng dậy rời đi.
-
Sơ Tranh rời khỏi biệt thự Đới gia.
Thẻ người tốt trước sau như một, vẫn luôn đáng thương.
Cô đi ra khỏi khu biệt thự, Khương Vân Lạc đang chờ cô.
Khương Vân Lạc lấy tai nghe xuống: "Người anh em, thế nào, đã tìm được chưa?"
"Chạy rồi."
"Chạy? Cô thật sự nhìn thấy?" Khương Vân Lạc giống như tò mò.
Sơ Tranh hỏi lại: "Tôi nhìn thấy không bình thường?"
"..."
Khương Vân Lạc không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt nhìn kỹ cô.
Sơ Tranh chuyển số tiền còn lại cho Khương Vân Lạc.
"Cô tìm lệ quỷ kia làm gì thế?" Khương Vân Lạc lại hỏi.
"Không làm gì."
Khương Vân Lạc phát hiện Sơ Tranh ấy hả, lời nói đặc biệt ít.
Hơn nữa còn không thích phản ứng với người khác.
Nhận được số dư, Khương Vân Lạc cũng không dây dưa với cô, rất nhanh liền đi.
Sơ Tranh ngồi xe về trường học.
Khoảng thời gian này Thượng Tĩnh đều ở Đới gia, chưa trở về.
Lý Tố Khiết bị đón về nhà, cho nên hiện tại ký túc xá cũng chỉ có một mình Văn Lan.
Lúc Sơ Tranh trở về, Văn Lan cũng không ở ký túc xá, thời gian này, có lẽ là đang ở thư viện.
Sơ Tranh cầm quần áo đi tắm rửa.
Nước nóng xối qua thân thể, mệt nhọc dường như cũng giảm bớt rất nhiều.
Nhưng mà dòng nước đột nhiên mát lạnh, Sơ Tranh cả kinh lui sang bên cạnh.
Toàn thân Sơ Tranh lạnh đến mức nổi một lớp da gà.
Đây không phải là nhiệt độ bình thường.
Sơ Tranh cấp tốc túm lấy khăn tắm, bao lấy chính mình.
Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy trong gương bị hơi nước làm mơ hồ, có một bóng đen.
Bóng đen đứng ở ngay cửa ra vào, trường bào màu đen dài quét đất, thập phần quen mắt.
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái: "Trì Kính?"
Bóng đen ngoài ý muốn, ngoài ý muốn vì Sơ Tranh nhìn thấy hắn mà bình tĩnh như thế, cũng ngoài ý muốn vì cô có thể gọi ra tên mình.
"Biết ta?"
"Không biết."
"Không biết, sao cô lại gọi tên ta."
Ta đương nhiên biết!
Ta là cô gái có kịch bản!
Sơ Tranh mặt lạnh, đóng nước lại, phòng tắm trong nháy mắt an tĩnh lại.
Nhiệt độ trong phòng tắm tiếp tục hạ xuống.
Giống như mùa đông rét lạnh buông xuống.
Sơ Tranh không trả lời vấn đề này, nhìn bóng đen đứng ở cửa: "Anh muốn làm gì?"
Ai dạy ngươi xông loạn vào phòng tắm?
Trông thấy thứ không nên nhìn thì làm sao bây giờ?
Không được!
Ta phải đánh hắn một trận!
"Ta thích cô." Trì Kính nói lời kinh người.
"!!!"
Ngươi... Ngươi ngươi ngươi như vậy có chút to gan đó!!
Đây cũng được coi là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà!
Ngươi liền thích ta rồi?
Lừa gạt quỷ chắc!!
Trì Kính bay qua, áo bào đen theo động tác của hắn xẹt qua không khí, hắn đứng trước mặt Sơ Tranh, hơi cúi người, nói ở bên tai Sơ Tranh: "Khí tức trên người cô, ta rất thích."
Khí tức trên người cô...
Cỗ âm khí kia?
Cho nên trước đó ở tầng hầm kia, hắn thật sự nhìn thấy mình rồi?
Không...
Không thể nào.
Không thể nào không thể nào.
Sơ Tranh vẫn tin tưởng ngân tuyến của mình.
Trước đó lúc cô ở bên ngoài, không ẩn thân, hai lần cảm giác được một luồng hơi lạnh, hẳn là chính lúc ấy.