Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, nữ sinh nằm trên ghế sofa, chân dài tùy ý rũ xuống mép ghế sofa.
Nữ sinh đột nhiên khẽ động, cô ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Thiếu niên đang bò từ đầu bên kia qua, thấy cô tỉnh lại, cũng không cẩn thận dè dặt nữa, trực tiếp nhào tới, chen lên ghế sofa.
"Cô."
"Hơn nửa đêm không ngủ còn làm gì thế?"
"Em không ngủ được." Thanh âm thiếu niên nhè nhẹ, giống như gió đêm, phất qua mặt hồ yên tĩnh, tràn lên gợn sóng nhỏ xíu.
Không ngủ được thì liên quan gì đến ta!!
Ta ngủ được nha!
Ta mẹ nó đã cho hắn ngủ giường rồi, bây giờ hắn còn muốn cùng ta chen chúc trên cái ghế sofa nát này, thích hợp sao?!
Sơ Tranh dịch ra ngoài một chút, kéo người ôm vào trong ngực: "Đừng lộn xộn, nhìn tôi ngủ."
Kiều Liễm: "???"
"Cô."
Sơ Tranh không để ý tới hắn.
"Cô ơi... cô?"
Kiều Liễm lắc cánh tay cô.
"..." Sơ Tranh nhịn một chút: "Làm gì?"
"Cô, em khẩn trương. Ngày mai sẽ thi, em sợ em thi không tốt."
Sơ Tranh sờ đầu hắn, mái tóc mềm mại làm cho tâm tình cô thư giãn hơn một chút, không thèm để tâm mà nói: "Thi không tốt thì thi không tốt, không sao cả."
Kiều Liễm: "Cô, không có giáo viên nào như cô đâu." Có giáo viên nào lại đi nói những lời như vậy chứ.
Sơ Tranh: "Tôi cũng không muốn làm giáo viên."
Kiều Liễm: "..."
Kiều Liễm đột nhiên chống thân thể ngồi dậy, Sơ Tranh cho là hắn muốn trở về, dự định để hắn đi, kết quả thiếu niên xoay người mà lên, đè lên cô trực tiếp hôn xuống.
Thiếu niên đè trên người cô, thân thể nóng hổi, mang theo dục vọng hừng hực.
"Kiều Liễm, sáng mai em thi..." Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Đừng lộn xộn."
Kiều Liễm có chút tức giận nói: "Cô, em muốn..."
"Em còn chưa trưởng thành."
"Em là con trai."
"Con trai thì thế nào? Pháp luật quy định con trai trưởng thành sớm?"
"..."
Sơ Tranh kéo hắn xuống: "Đừng lộn xộn, mau về ngủ đi."
"Em ngủ cùng cô." Kiều Liễm rầu rĩ nói.
Sơ Tranh nhìn thiếu niên ôm mình giống như bạch tuộc, nhiệt độ nóng rực kia, giống như một mồi lửa nướng mình, thế này bảo cô ngủ thế nào?
"Em không khó chịu?"
"Không khó chịu."
"Được thôi." Em không sợ tôi sợ cái gì, là con gái thì không thể sợ!
Kiều Liễm cũng cho là mình sẽ không ngủ được, kết quả chờ thân thể của hắn bình phục lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
-
"Cô, em không tìm thấy trường thi."
Khi Sơ Tranh nhận được điện thoại, thì đang họp.
Bởi vì kỳ thi không tổ chức ở trường học, mặc dù Kiều Liễm từng đi xem qua trường thi, nhưng với tên mù đường cấp 10 như hắn thì làm sao có thể nhớ đường được.
Hơn nữa hắn cũng không phát hiện gần đây có bạn học cùng trường thi, vụng trộm đi theo cũng không được, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Sơ Tranh.
"Em tìm bạn học dẫn em đi." Sơ Tranh nói.
"Cô, em..."
Thiếu niên ấp a ấp úng.
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Ở đâu, chờ tôi."
Kiều Liễm lập tức nói ra vị trí của mình.
Sơ Tranh nhìn đám người vẫn còn đang họp một chút, vụng trộm chuồn từ phía sau.
Sơ Tranh đuổi tới vị trí Kiều Liễm nói.
Thiếu niên đứng ở bên đó, áo trắng quần đen, xinh đẹp như mang theo ánh sáng, không ít học sinh đều liếc mắt nhìn hắn.
Cách đó không xa chính là cổng trường, phụ huynh đứng ở cổng trường, đưa con của mình vào trường học.
Kiều Liễm nhìn qua bên kia, không khỏi có chút cô đơn.
Sơ Tranh đi qua, Kiều Liễm lập tức thu tầm mắt lại: "Cô."
"Mang đủ đồ chưa?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Kiều Liễm gật đầu: "Rồi."
"Tôi dẫn em tới."
Kiều Liễm gật đầu, không dám đi quá gần Sơ Tranh.
Trên đường còn gặp phải những bạn học khác lớp, mọi người chủ động chạy đến bên cạnh Sơ Tranh, Sơ Tranh đưa bọn họ đến trường thi, cuối cùng trắng trợn tiễn Kiều Liễm.
"Cô..." Kiều Liễm nhìn xung quanh: "Em sẽ cố gắng thi."
"Ừ, thi không tốt cũng không sao."
"..."
Cô phải cổ vũ em mới đúng chứ!
Thi đại học kết thúc, liền đợi đến khi có thành tích.
Kiều Liễm không biết mình thi thế nào, Sơ Tranh làm hết bài thi cho hắn một lần, để hắn đối chiếu một chút.
Kết quả đến một bài Kiều Liễm cũng không dám nhìn.
Còn tội nghiệp nhìn cô: "Em không dám đối chiếu."
Sơ Tranh: "..."
Người cũng dám giết, sao đối chiếu điểm số lại không dám!
Đợi đến khi ra điểm, Sơ Tranh cưỡng ép ấn hắn xuống chỗ máy vi tính, Kiều Liễm mới bất đắc dĩ tra điểm.
Điểm số không cao lắm, nhưng cũng không tính là thấp.
Kiều Liễm thở phào, không làm mất mặt cô giáo.
Khi điền bảng nguyện vọng, Kiều Liễm cũng không hỏi Sơ Tranh, trực tiếp điền trường đại học ở thành phố này.
"Kiều Liễm có rảnh không? Ra chơi chút đi." Lục Châu gọi điện thoại mời Kiều Liễm ra ngoài.
Kiều Liễm nhìn Sơ Tranh: "Ở đâu?"
"Chờ, tớ tới đón cậu."
Dựa theo địa chỉ Kiều Liễm cho, Lục Châu rất nhanh liền đến.
Kiều Liễm nói với Sơ Tranh một tiếng, đi theo Lục Châu ra ngoài.
Lục Châu cũng không gọi người khác, chỉ có hai người bọn họ, vẫn ngồi ở bờ sông lần trước.
Nhưng lần này Lục Châu mang theo rượu.
Kiều Liễm không nhận: "Cô giáo không cho tớ uống rượu."
"..." Khóe miệng Lục Châu hơi co giật: "Cô ấy quản rộng thế cơ à?"
"Cô giáo vì tốt cho tớ."
"..." Lục Châu giơ tay sờ đầu Kiều Liễm: "Con à, con bị tẩy não rồi sao?"
Kiều Liễm hất tay cậu ra.
Lục Châu tự mình mở rượu ra uống.
"Cậu thật sự muốn ở bên cô ấy?" Lục Châu rất không rõ, Kiều Liễm là một soái ca rất đẹp, sao lại muốn lựa chọn một cô gái như vậy.
Đương nhiên Lục Châu cũng không phải nói Sơ Tranh không tốt, chỉ là... Dù sao cậu vẫn có chút không hiểu.
"Ừ." Kiều Liễm gật đầu.
"Về sau hai người làm sao đây?"
"Cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiền."
"Hình như cô ấy rất có tiền." Lục Châu cũng điều tra Sơ Tranh, mặc dù chỉ là một giáo viên, nhưng mức chi tiêu của cô, rõ ràng không phải chỉ bằng đồng lương của một giáo viên có thể gánh vác được.
"..." Kiều Liễm trầm mặc hồi lâu: "Cho nên tớ phải cố gắng kiếm tiền."
Mặc dù hiện tại hắn không có tiền, nhưng hắn tin tưởng, về sau sẽ có.
Hắn không ngại tiêu tiền cô cho, dù sao về sau hắn cũng sẽ kiếm về cho cô.
"Cho nên cậu biết cô ấy là ai không?" Tiền của cô từ đâu tới? Nếu đã có tiền như vậy, thì tại sao lại muốn ở trường học làm giáo viên chứ?
"Tớ thích cô ấy, cô ấy là ai, tớ không quan tâm."
Lục Châu xém chút bị một hơi làm nghẹn chết.
"Tiểu tổ tông, cậu biết bây giờ cậu giống gì không?"
Kiều Liễm nhìn mình: "Giống gì?"
Lục Châu: "Tên ngớ ngẩn rơi vào tình ái."
Kiều Liễm: "..."
Lục Châu ôm lấy cổ hắn: "Cậu có từng nghĩ tới không, cô ấy thành thục hơn cậu rất nhiều, nếu như không chịu được cậu không thành thục thì làm sao bây giờ? Có lẽ cô ấy chỉ nhất thời thú vị, đùa với cậu chơi mà thôi. Cậu xem trong tình yêu, những cặp tỷ đệ luyến kia, đến cuối cùng có thể có bao nhiêu cặp tu thành chính quả."
Lục Châu ngược lại không cảm thấy Sơ Tranh không xứng với Kiều Liễm, chỉ cảm thấy tuổi tác giữa hai người sẽ là vấn đề lớn.
"..."
"Người anh em, không phải tớ đả kích cậu, tớ chỉ không quá tin tưởng cô ấy, không muốn sau này cậu sẽ bị tổn thương."
"... Sẽ không." Kiều Liễm thấp giọng nói.
Cô sẽ không.
"Dù sao hiện tại tớ nói gì cũng vô dụng." Lục Châu nhún nhún vai: "Tớ phải đi rồi."
Kiều Liễm nhìn cậu.
Lục Châu cười: "Xuất ngoại, ông già nhà tớ an bài, chờ tớ trở lại liền tiếp nhận công ty."
Kiều Liễm trầm mặc một lát, mở một bình rượu: "Thuận buồm xuôi gió, chờ cậu trở về."
Lục Châu cụng ly: "Chờ tớ trở về, cậu phải gọi tớ là Lục tổng. Yên tâm, người anh em này vĩnh viễn bảo kê cậu."