Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 147

Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————

Sau đó, Phương Vũ Lộ cũng không có nói gì với Tô Viễn Phàm, hai người lại giống như trước kia, duy trì mối quan hệ.

Cô cũng không biết Phương Vũ Lộ tính như thế nào, bất quá nhìn dáng vẻ của bà thì hẳn là muốn ở bên Tô Viễn Phàm, trong lòng Vân Phiếm Phiếm hơi trùng xuống.

Rất nhanh liền tới lần thi giữa kỳ.

Lần thi này không phải kiểm tra tất cả các môn, lần này chỉ kiểm tra có ba môn mà thôi.

Nhớ tới nhiệm vụ ở thế giới trước kia mình, lúc đó cô vẫn còn đang lo lắng cho Cố Lê việc thi cử, lần này cô lại cảm thấy bản thân mình mới là người đáng lo nhất.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được loại tâm trạng thấp thỏm bất an khi chuẩn bị thi, buổi tối hôm trước, cô cũng chẳng chơi game nữa, ở trong phòng của Tô Hạ ôn bài, Tô Hạ không lay chuyển được cô, chỉ có thể cùng cô khêu đèn đọc sách.

Càng về đêm, Tô Hạ thấy Vân Phiếm Phiếm càng giống như buồn ngủ sắp không chịu được nữa, liền cưỡng ép cô đi ngủ.

Địa điểm chính là giường của Tô Hạ.

Tuy rằng buổi tối cô thường xuyên tới phòng của Tô Hạ, thế nhưng chưa từng ngủ ở giường hắn bao giờ, hoặc là tỉnh táo trở về phòng, hoặc là ngủ ở trêи thảm.

Vân Phiếm Phiếm đỏ mặt vùi đầu vào trong ổ chăn của Tô Hạ.

Trêи chăn tựa như vẫn còn hương vị sữa tắm trêи người Tô Hạ, nhẹ ngửi một cái liền có thể ngửi được rõ ràng, làm người ra cực kì an tâm.

Tuy rằng rất khẩn trương, nhưng giờ đã vượt qua giờ đi ngủ bình thường của cô cho nên lúc này nhịn không nổi nữa, nằm xuống không bao lâu liền ngủ mất.

Chờ sau khi cô ngủ, Tô Hạ liền đứng ở mép giường nhìn cô.

Hai người một đứng một nằm, trông giống như một bức tranh xinh đẹp, thiếu nữ ngoan ngoãn đáng yêu, thiếu niên mặt mày như họa.

Một lúc lâu sau, thiếu niên cúi cười, hôn nhẹ một cái ở trêи trán thiếu nữ kia.

Tô Hạ tắt đèn đi, ngồi trước bàn, mở notebook ra, bắt đầu làm việc của mình.

……..

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Vân Phiếm Phiếm liền tỉnh lại, bên người cũng không có ai.

Sau khi ngồi dậy, cô liền thấy Tô Hạ đang nằm ở trêи thảm.

Tô Hạ cũng tỉnh lại ngay sau đó, Vân Phiếm Phiếm ôm chăn ghé vào đuôi giường nhìn Tô Hạ, hỏi: “Sao anh lại nằm ở trêи thảm?”

Tô Hạ nghiêng người, lười biếng chống cằm, xốc xốc mí mắt, sung sướиɠ nói: “Lời này của em là đang mời anh ngủ cùng em sao? Kỳ thật anh cũng không ngại đâu.”

Tối hôm qua Vân Phiếm Phiếm đã nghỉ là hai người sẽ ngủ cùng nhau, rốt cuộc thì cô cũng bá chiếm cái giường của hắn rồi, chỉ là không nghĩ tới Tô Hạ sẽ không nằm trêи giường mà lại nằm ở dưới thảm.

Lúc này bảo cô trả lời, cô khẳng định trả lời không được.

Vân Phiếm Phiếm bỏ qua cái vấn đề này, nói: “Nhanh đi rửa mặt thôi, hôm nay còn phải thi.”

Tô Hạ nhìn ra cô đang khẩn trương, cười cười, cũng không có nói gì nữa. Lúc cô mặc quần áo, hắn cũng đi vào nhà tắm thay đồ.

Sau khi vào trường thi, Tô Hạ còn khích lệ cô vài câu, bảo cô không cần quá khẩn trương. Không biết có phải lo cho cô hay không mà Tô Hạ luôn bình tĩnh lại dần có chút khẩn trương.

Vân Phiếm Phiếm còn an ủi ngược lại hắn: “Em không khẩn trương.”

Tô Hạ vừa nghe cô an ủi mình liền nhìn cô chăm chú, phát hiện cô tựa hồ thật sự không khẩn trương, đành phải nói: “Vậy thi tốt nhé, nếu thi được thành tích cao, anh cũng sẽ được thơm lây. Nếu thi không được, anh nuôi em.”

Trước sau vẫn đều chiếm được tiện nghi của cô thôi.

Cô xoay người đi vào bên trong, thời điểm thi cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là làm bài như mọi ngày, cho dù đề có khó hay dễ, cô đều dùng tâm trạng bình thường nhất để làm nó, cho nên sau khi thi, cô cũng không có quá nhiều áp lực, từng chút đem bài giải viết ra.

Sau khi thi xong ba môn, cô đều không cảm thấy mệt một chút nào, nhưng bất quá lại có loại cảm giác được giải thoát.
Bình Luận (0)
Comment