Edit by Shmily
#Do not reup#
– ———————————-
Trêи bàn có ba món mặn, một món canh, so với lúc ở Tô gia thì chẳng là cái gì cả.
Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại cảm thấy rất vui, vì Phương Vũ Lộ vui vẻ, cũng vì Tô Hạ vui vẻ.
Phương Vũ Lộ là thật sự vui vẻ, nụ cười trêи mặt bà rất rõ ràng, so với lúc trước gắng gượng sống qua ngày ở Tô gia, nơi nơi đều phải lấy lòng Tô Viễn Phàm, phải nhìn sắc mặt của ông ta để hành sự thì sinh hoạt bây giờ phảng phất như lại trở về như trước đây.
Tự cấp tự túc, tự do tự tại.
Càng làm cho bà vui vẻ chính là, con gái đã trưởng thành, cũng có chỗ để dựa vào, người để cô dựa vào cả đời bà cũng rất vừa lòng, người làm mẹ như bà cũng coi như có thể yên tâm.
Tô Hạ gắp đồ ăn cho Phương Vũ Lộ.
Vân Phiếm Phiếm nhìn, động tác ăn trong miệng đều dừng lại.
Sao cô cứ có cảm giác sai sai chỗ nào đó?
Phương Vũ Lộ cười cười ăn một miếng, Tô Hạ lại quay qua gắp đồ ăn cho cô.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy tầm mắt Phương Vũ Lộ quét qua đây, cô lập tức cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho bà, gắp xong còn nhắc nhở: “Tô Hạ, hôm nay anh thật là lịch sự.”
Bị bắt phải lịch sự, Tô Hạ: “…”
Sau đó lúc hắn muốn gắp đồ ăn, liền bị Vân Phiếm Phiếm trừng mắt phải thu tay về.
Tô Hạ cảm thấy bản thân mình xem như đã dọn được cục đá đè nặng trêи chân, sau đó nên cùng cô nói một chút rằng, hai người bọn họ hiện tại không cần như vậy nữa.
………
Vân Phiếm Phiếm muốn trở lại phòng của mình, lúc đi ngang qua phòng của Tô Hạ, cô lại bị hắn kéo vào trong.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy mình có chút nhớ quá khứ.
Lúc ở Tô gia, Tô Hạ dù nhớ cô vẫn sẽ luôn kiêng kị.
Nhưng hiện tại thì không giống, hắn rất trực tiếp, không hề sợ Phương Vũ Lộ phát hiện nữa.
Hơn nữa trước đó hai người còn cố ý giấu cô…
Vân Phiếm Phiếm dường như đã biết chuyện gì đó, hai mắt cô hơi mở lớn, nhỏ giọng hỏi Tô Hạ: “Mẹ em, có phải đã biết chuyện giữa chúng ta rồi hay không?”
Tô Hạ không nghĩ tới cô sẽ đoán được, biểu tình hơi tiếc nuối, ngữ khí cũng cực kì tiếc: “Em đoán được rồi sao, thật thông minh.”
Vân Phiếm Phiếm cắn môi: “Anh gạt em…”
Ngữ khí của cô gái nhỏ ủy ủy khuất khuất, Tô Hạ vừa nhìn liền thấy trong mắt đối phương là một mảnh sương mù, đôi mắt giống như ánh trăng sáng chiếu rọi trêи mặt hồ trong đêm, bộ dáng tựa như sắp khóc.
Tô Hạ còn chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ này của Vân Phiếm Phiếm, nhanh chóng dỗ cô: “Không gạt em, vốn là muốn nói cho em rồi.”
Nhưng mà, ai bảo cô phản ứng đáng yêu như vậy làm gì.
Vân Phiếm Phiếm nhón chân, hai tay câu lấy cổ hắn, vì không để cô phải dùng quá nhiều lực nên Tô Hạ còn cố ý cúi người xuống, khoảng cách của hai người ngắn lại, hắn nghe thấy cô nói: “Vậy mấy cái ảnh của em trong máy tính anh là như thế nào?”
Tô Hạ chú ý tới ý cười rất nhỏ bên miệng Vân Phiếm Phiếm, giống như trẻ con bướng bỉnh đang đắc ý khi làm được chuyện xấu.
Hắn hiểu rõ, sau đó lông mi như cánh bướm rủ xuống, lông mi cong vút che khuất phong hoa trong mắt hắn, gương mặt vốn dĩ tinh xảo hơi chút ảm đạm, ánh sáng chiếu trêи gương mặt trắng nõn của hắn, làm cho cả người hắn trở nên nhu nhược đáng thương, so với Tô Hạ mọi ngày lại nhiều thêm một tia hương vị khác.
Ngữ khí của hắn uể oải: “Lúc ấy, em kết thêm được bạn mới, thời gian chúng ta gặp mặt liền ít đi, anh chỉ có thể chụp lén em, ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh của em cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Nếu em không thích, anh liền xóa đi…”
Nói xong liền muốn rời đi thật, Vân Phiếm Phiếm nóng vội túm lấy hắn, cuống quýt nói: “Em không bảo anh xóa.”
Tô Hạ mím môi, tiếp tục nói: “Chụp lén là anh không đúng.”
Vân Phiếm Phiếm vừa nghe liền vội nói: “Không có, em không có trách anh!”