Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
Lục Trầm nói không sai, tuy rằng nàng cậy vào Tần thị, thế nhưng người phân nàng tới viện này cũng không phải bà ta.
Nàng đối với Tần thị bất quá cũng chỉ là một nha hoàn, Tần thị không có khả năng coi trọng nàng đi.
Nói cách khác, vô luận trong lòng nàng nghĩ thế nào thì nàng đều muốn ở trong viện này hầu hạ Lục Trầm.
Lục Trầm là chủ tử của nàng, trước kia thái độ của nàng đều như qua loa cho có lệ, hắn cũng chưa từng so đo.
Nhưng việc này cũng không đại biểu cho việc hắn không biết. Nếu như hắn thực sự truy cứu thì một chủ tử như hắn, muốn nàng chết cũng dễ như trở bàn tay.
Giờ khắc này, nha hoàn mới hiểu được sinh mệnh của nàng yêu ớt bao nhiêu, nhanh chóng quỳ xuống đất, run bần bật xin tha: "Thiếu gia, nô tỳ chính là nhất thời quỷ mê tâm hồn, bị những người khác ảnh hưởng nên mới làm ra những chuyện như vậy. Nô tỳ bảo đảm, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."
Lục Trầm căn bản cũng không để bụng nàng là vì cái gì.
"Không có lần sau, nhặt roi mây lên đi."
Nha hoàn sửng sốt, nhìn roi mây nằm cách đó không xa, cảm thấy thân thể của mình bắt đầu đau rát.
Chẳng lẽ thiếu gia muốn đánh mình?
Run rẩy nhặt roi mây lên, nàng liền nghe Lục Trầm nói: "Đánh vào cánh tay ta một cái."
Hai mắt nàng trừng lớn nhìn Lục Trầm, phát hiện cánh môi đối phương hơi khô, trên mặt cũng không có chút huyết sắc, chỉ là bộ dáng của hắn cũng không giống như đang nói đùa.
Hắn bảo nàng đánh...
Nha hoàn hướng cánh tay Lục Trầm đánh mấy roi, đánh đến khi đổ máu, Lục Trầm mới bảo nàng ngừng lại.
Như trút được gánh nặng, nàng liền ném roi đi, thân thể có chút mềm, phía sau lưng đã sớm mướt mồ hôi.
Thanh âm Lục Trầm từ phía trước truyền đến, giống như quỷ mị: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi ở Lục phủ lâu như vậy, hẳn là hiểu rõ rồi?"
Nàng chết lặng gật đầu.
Lại nghe thấy Lục Trầm dặn dò một tiếng: "Đừng nói cho Cẩn Cẩn."
Dư quang khóe mắt nhìn tới hắn, sắc mặt tái nhợt kia dường như nhiều thêm một tia nhu hòa, chỉ có khi nhắc tới Cẩn Cẩn tiểu thư, hắn mới giống như một người bình thường. Trước kia hắn luôn như một du hồn, hoặc là không có cảm giác tồn tại, hoặc là khiến người ta phải sợ hãi.
...
Buổi tối, Vân Phiếm Phiếm bị Lục lão phu nhân giữ lại ngủ chung.
Nơi này của Lục lão phu nhân có rất nhiều điểm tâm, thế nhưng bà lại không thích ăn, tất cả đều để dành cho Vân Phiếm Phiếm.
Thân thể lão phu nhân không tốt, kỵ đồ ngọt, nhìn Vân Phiếm Phiếm ăn đến vui vẻ, bản thân bà cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Mấy tiểu bối trong phủ, đứa thì nằm liệt, đứa thì rời đi, chỉ còn lại một mình Lục Chi suốt ngày bận rộn. Lúc này tuy là có thêm Lục Trầm, thế nhưng chung quy lại cũng không quá thân cận, bà già rồi, cũng không thể đi quản này quản nọ, chỉ có đứa cháu gái ngoại này là bà đau lòng nhất.
Vân Phiếm Phiếm ăn điểm tâm, lại nhịn không được nhớ lại hai cái bánh quế hoa còn chưa kịp ăn kia.
Thấy Lục lão phu nhân nhìn nàng, Vân Phiếm Phiếm liền chọn mấy thứ không ngọt, dỗ lão phu nhân ăn vài miếng.
Lục lão phu nhân thức dậy sớm hơn so với Vân Phiếm Phiếm rất nhiều, sáng ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại thì Lục lão phu nhân đã ngồi ở bên ngoài phòng. Nàng rửa mặt xong liền đi tới thỉnh an người, sau đó không bao lâu thì Lục Chi cũng tới đây.
Hôm nay Lục Chi có một cuộc thi họa tranh, sau khi thỉnh an lão phu nhân, nói nói hai câu với Vân Phiếm Phiếm liền rời đi ngay.
Ngay lúc Vân Phiếm Phiếm đang nghĩ xem nên đi tìm Lục Trầm vào giờ nào thì bên ngoài có nha hoàn đi vào truyền lời: "Lão phu nhân, Lục Trầm thiếu gia đang đợi ở bên ngoài."
Lão phu nhân vừa nghe liền ngồi thẳng dậy, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Một lát sau, bà mới phân phó nha hoàn: "Để hài tử kia vào đi."
Vân Phiếm Phiếm cũng lập tức ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt trên đầu gối, một bộ dáng tiểu thư khuê các, đôi mắt chớp chớp nhìn ra ngoài cửa.