Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------------
Tạ Vũ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, người nằm trên giường chính là muội muội hắn yêu thương nhất, lại còn bị thương nghiêm trọng như vậy.
Vạn nhất Lục Trầm không biết nàng ở nơi nào, nếu như bọn họ tới chậm một chút thì có phải là...
Nghĩ tới đây, Tạ Vũ bỗng nhớ tới chuyện gì đó.
Hắn đi lên phía trước vài bước, hạ giọng hỏi Lục Trầm: "Có phải huynh đã sớm biết Cẩn Cẩn ở đâu rồi đúng không? Có nghĩa là cũng biết ai làm chuyện này?"
Lục thị cùng Lục lão phu nhân nghe xong cũng không tiếp tục khóc nữa, trong mắt mang theo ánh nước nhìn Lục Trầm.
Trong phòng, tầm mắt của tất cả mọi người đều tụ lại trên người hắn, phảng phất như chỉ cần hắn nói ra cái tên kia thì bọn họ có thể lập tức đi giải quyết người kia vậy.
Lục Trầm nhàn nhạt đáp: "Là Lục Hải."
Một cái tên mà bọn họ chưa từng tưởng tượng ra được.
Ba người trăm miệng một lời mà nói:
"A Hải?"
"Đại ca?"
"Đại cữu?"
Lục Trầm nhẹ nhàng gật đầu: "Là ông ta, ta nhốt ông ta hai ngày, ông ta mới chịu nói ra."
Bầu không khí bỗng chốc lâm vào xấu hổ.
Tạ Vũ cũng không quá thích người đại cữu này của hắn lắm, rốt cuộc thì ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện hoang đường.
Hắn đau lòng muội muội là thật, thế nhưng phía trên còn có mẫu thân và bà ngoại, cho dù muốn làm cái gì đó thì cũng phải cố kỵ các nàng.
Vẻ mặt Lục thị lộ ra chút bất đắc dĩ, đối với vị ca ca này của mình cũng cảm thấy bực.
Duy chỉ có Lục lão phu nhân.
Trên mặt bà hiện lên vẻ rối rắm, một bên là ngoại tôn nữ của bà, một bên là con trai của bà.
Thế nhưng khi nhìn đến Lục Trầm, nội tâm bà lập tức liền trở nên kiên định.
Đứa con trai này mấy năm nay làm ra không ít chuyện hoang đường, hiện tại lại liên tiếp làm ra chuyện tổn thương tới người trong nhà.
Bà không biết bước tiếp theo ông ta có thể làm ra chuyện gì khiến người ta càng thất vọng nữa hay không.
Hai mắt Lục lão phu nhân nhắm chặt lại, sau khi mở ra liền mang đến cho người ta cảm giác giống như nữ chủ nhân của Lục gia vào hơn hai mươi năm trước đã sấm rền gió cuộn đến mức nào.
"Không luận tình nghĩa, chỉ luận đúng sai."
Một câu này nói ra, mọi người đều hiểu ý của Lục lão phu nhân.
Mọi người im lặng không nói, nhưng trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Đại phu băng bó vết thương cho Vân Phiếm Phiếm xong, lại quay sang xử lí vết thương trên vai Lục Trầm.
Đại phu kia cũng đã hơn năm mươi tuổi, lúc băng bó cho Vân Phiếm Phiếm cũng liên tục thở dài.
Lúc này thấy máu thịt lẫn lộn trên bả vai Lục Trầm, còn có chỗ quần áo dính chặt với da thịt, tức khắc liền thổi râu trừng mắt: "Ngươi không cần cái tay này nữa có đúng không?"
Lục Trầm trầm mặc, trực tiếp duỗi tay đem quần áo dính trên da thịt kéo ra, người khác đều không nỡ nhìn thẳng cho nên không dám tới xem, ngược lại Lục Trầm tới mày cũng không nhăn lấy một chút.
Lông mi hắn nhẹ nhàng động hai cái, tầm mắt trước sau vẫn không dời khỏi trên người Vân Phiếm Phiếm.
Đại phu tựa như đã nhìn ra được điều gì, lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói nữa, chuyên tâm băng bó bả vai cho hắn.
Không riêng gì đại phu, Tạ Vũ cũng nhìn ra được chút ám muội.
Hắn với Lục thị liếc nhau, dùng ánh mắt dò hỏi bà, Lục thị làm một biểu tình đúng vậy: Nó thích muội muội con đấy.
Đổi lại là bình thường, khi Tạ Vũ biết chuyện này, phỏng chừng sẽ mắng đối phương không biết tốt xấu. Thế nhưng giờ đây người đó lại là Lục Trầm, hắn giật giật môi, nhìn hai người, cũng không biết nên nói gì.
Hắn có thể nói gì đây?
Đối phương vừa đẹp trai, vừa có thể hy sinh cả tính mạng để cứu muội muội hắn, ở bên muội ấy làm người ta cảm thấy rất xứng đôi vừa lứa, hắn còn có thể nói cái gì?
Phỏng chừng là Lục thị cũng nghĩ như vậy cho nên biểu tình khi nhìn Lục Trầm đã y như đang nhìn con rể vậy.
Chờ Lục Trầm băng bó xong, Lục thị liền khuyên hắn: "A Trầm, con có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?"
Lục Trầm lắc đầu, vẻ mặt kiên định: "Ta chờ Cẩn Cẩn tỉnh lại."
Nàng chưa tỉnh lại, hắn không yên tâm.
Cho dù hắn đã sớm mệt mỏi tới không chịu nổi nữa rồi.