Edit by Shmily#Do not reup#– —————————-
Tiểu Bạch Thái: “A a a a a!”
Trong đầu đều là tiếng hét kinh khủng của Tiểu Bạch Thái, Vân Phiếm Phiếm còn chưa có định thần lại thì đã cảm nhận được độ ấm nơi cánh môi.
Bởi vì mắt bị che lại cho nên những giác quan khác của cô trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi của cô, động tác của hắn không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo một hương vị dụ dỗ, tựa hồ như đang dụ dỗ cô chủ động mở miệng ra. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cánh môi hơi ngứa, nhịn không được vươn đầu lưỡi, ngay sau đó cô lại nghĩ tới cái gì đó, liền nhanh chóng rụt trở về.
Chung Hàm cũng đã phát hiện.
Cô nằm ở dưới thân hắn, giống như một món điểm tâm vừa mềm vừa ngọt, để tùy hắn xử trí. Hắn muốn thế nào đều có thể/
Chung Hàm nghĩ tới đây, mạch máu đều muốn cùng nhau nổ mạnh, mỗi một chỗ trêи thân thể đều đang kêu gào.
Hắn đè nén loại tình cảm điên cuồng này xuống, cánh môi chuyển qua khóe môi cô, dùng một ngữ khí ôn nhu dị thường lại mơ hồ không rõ nói: “Nhan Nhan, hé miệng ra được không?”
Những lời này tựa hồ mang theo ma lực, Vân Phiếm Phiếm sửng sốt hai giây liền thật sự hé miệng ra.
Đầu óc cô không ngừng nghĩ xem Nhan Nhan là ai, suy nghĩ trong chốc lát mới phản ứng lại được, Nhan Nhan chính là cô nha.
Chung Hàm giống như một vị tướng đi công lược thành trì vậy, không ngừng càn quét qua địa bàn thuộc về cô, bàn tay vốn đang bị hắn nắm lấy bỗng nhiên được buông lỏng ra, hắn cầm tay cô đặt ở trêи eo của mình.
Cô sờ được tới thứ gì đó, liền rất tự nhiên mà ôm lấy.
Nụ hôn này giằng co rất lâu, chờ tới lúc Chung Hàm buông ra thì cánh môi cô đã có chút sưng đỏ, mặt trêи ánh lên vệt nước chứng minh tất cả những gì vừa phát sinh đều không phải là mộng.
Chung Hàm vô cùng thỏa mãn, hắn mại mổ một cái lên môi Vân Phiếm Phiếm, thở dài nói: “Anh chỉ có em.”
Vân Phiếm Phiếm theo bản năng mà nhìn về phía cổ tay của mình, hoa văn màu đen bên trêи chiếc vòng đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một vệt đen nhỏ. Trước đó, hoa văn màu đen trêи vòng phải dùng tốc độ rất chậm mới có thể giảm bớt.
Vân Phiếm Phiếm cũng không phải yêu quái cái gì cũng không hiểu, rất lâu trước kia, khi cô vẫn là một con hà yêu* tự do, cô cũng nhìn thấy qua một số yêu tinh, nhìn thấy bọn họ ở dưới ánh trăng hôn môi giống hệt như những gì cô vừa làm.
*Hà yêu: Chắc là cá yêuKia, Chung Hàm thật sự thích cô sao?
……
Bắt đầu từ ngày hôm đó, thái độ của Chung Hàm liền thay đổi không giống như trước nữa. Trừ việc vẫn không cho cô ra khỏi nhà ra thì cơ hồ chuyện gì hắn cũng nghe theo cô, tủ quần áo trong phòng ngủ bày đầy quần áo với giày của cô, nhìn qua thì hẳn đều là hàng hiệu.
Hơn nữa cho dù có vội đến thế nào thì giữa trưa mỗi ngày hắn đều sẽ trở về nấu cơm cho cô.
Thái độ của Chung Hàm đối với cô, cùng với ấn tượng về những đôi tình lữ là giống hệt.
Vì để cô không cảm thấy chán, hắn thậm chí còn đem hai căn phòng trong nhà nối thông nhau tạo thành một phòng, bên trong cho người cải tạo thành một cái rạp chiếu phim, bất cứ khi nào cô muốn xem phim đều có thể.
Như vậy, đối với Vân Phiếm Phiếm mà nói thì mỗi ngày trôi qua cũng không hề buồn tẻ, hoặc là nói trong quá khứ cô vẫn luôn có thói quen ở một mình buồn chán qua ngày như vậy, chỉ là có đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, cô cũng rất muốn ra bên ngoài nhìn một chút.
Chung Hàm thu hết biểu tình của cô ở trong mắt, nhưng lại không hề nói gì.
Hắn không dám phỏng đoán ý nghĩ của cô, chỉ cần hiện tại cô ở nơi này thì tốt rồi.
Thời gian thấm thoắt đã trôi qua hơn một tháng, Chung Hàm xử lí xong công vụ thì liền cầm áo khoác đi ra khỏi công ty, lúc ra khỏi thang máy liền thấy được Chung Khuyết đang ở trước cửa công ty tranh chấp gì đó với bảo an.
Bảo an ngăn Chung Khuyết lại, lời nói trong miệng còn tính là khách khí.