Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------
Lê Hi ngồi xổm xuống, người đứng cách đó không xa chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối dưới mái tóc nhỏ vụn của hắn.
Cùng với nụ cười mỉm ở khóe môi.
Ngón tay thon dài dừng ở trên người Trâu Lịch.
Thân thể Trâu Lịch run run, liền nghe thấy Lê Hi nói: "Có phải thấy tôi có dị năng rất lợi hại hay không?"
Trâu Lịch không nói chuyện, ngữ khí của Lê Hi thật sự là làm người ta cảm thấy quỷ dị.
Lê Hi thấy ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, nhướng mày: "Sao thế, mày sợ sao?"
Ngón tay khép lại, đầu ngón tay tụ lại một luồng sáng.
Lê Hi cười cười, đuôi mắt mang theo một tia nhẹ nhàng: "Đáng tiếc, mày lại không còn dị năng nữa rồi."
Luồng sáng biến mất, Lê Hi liền đứng lên.
Trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng.
Trâu Lịch còn chưa có phát hiện, chỉ là giật giật ngón tay đang run rẩy.
Cái gì cũng chưa phát sinh.
Thân thể hắn ta kịch liệt run lên, tựa như phát hiện điểm dị thường trong thân thể.
Cái loại đau đớn này thể hiện hết ở trên mặt hắn ta, cho dù mặt hắn ta đã không còn chỗ nào có thể nhìn được.
Lê Hi mở chốt an toàn, kéo cò súng.
"Đoàng---"
Trên đầu Trâu Lịch nhiều thêm một lỗ hổng, máu tươi từ trong lỗ hổng đó nhỏ giọt chảy ra.
Trước khi chết, Trâu Lịch còn không thể hiểu, tại sao Lê Hi có thể lấy đi dị năng của hắn ta.
Cùng với, vì cái gì mà hắn không đi cứu đứa em gái kia, ngược lại còn có thời gian quay lại giết người.
Nhưng mà, những nghi vấn đó, đem theo thi thể của hắn vĩnh viễn chôn sâu vào dĩ vãng.
Vân Phiếm Phiếm thấy đàn tang thi bắt đầu vòng qua cô đi về phía trước liền biết những con tang thi này chỉ không làm thương tổn cô chứ không phải là sẽ không làm thương tổn những người khác.
Thấy mọi người đều đang thất thần, cô nhanh chóng chạy tới bên người Lê Hi, giữ chặt lấy tay hắn chạy về phía trước.
Cô vừa động, những người khác tức khắc liền khôi phục tinh thần, cũng nhanh chân bỏ chạy.
Mấy con tang thi tới gần ngửi thấy hương vị thi thể ở trên người Trâu Lịch, một con lại tiếp một con nhào tới phía đó.
Một đám người kinh hoàng chạy tới bên cạnh xe, cũng không dám dừng lại lâu, trực tiếp lái xe rời đi.
Chẳng qua, lần này không ai còn ngồi phía sau với Lê Hi và Vân Phiếm Phiếm nữa.
Hai người ngồi ở phía sau, không gian rất trống trải.
Lê Hi nắm lấy cánh tay của cô, nói: "Để anh xem lưng em."
Tuy cô không sao, thế nhưng không xác minh một chút thì Lê Hi không thể bớt lo được.
Nếu không phải thời gian không cho phép thì hắn sẽ không để Trâu Lịch chết thoải mái như vậy.
Vân Phiếm Phiếm vừa định nói không sao, thấy trong mắt hắn lại hiện lên sát ý thì lập tức sửa miệng: "Dạ."
Cô ghé vào cửa sổ, đưa lưng về phía hắn.
Thân thể Lê Hi đứng thẳng lên, che khuất nửa người trên của cô, bảo đảm cho người phía trước không thể thông qua kính chiếu hậu hoặc là quay đầu nhìn là có thể thấy cô.
Hắn chậm rãi kéo áo Vân Phiếm Phiếm lên.
Trên người cô, trừ làn da có trắng hơn người bình thường một chút ra thì cũng không có chỗ nào đặc biệt dị thường.
Làn da trắng như sứ khiến cho xương sống ở phía sau lưng hiện lên rất rõ ràng.
Không hề có vết thương nào, xem ra lưỡi dao gió kia cũng không tạo thành thương tổn gì đối với cô.
Hắn sờ theo sống lưng của cô, cũng không sờ thấy cái gì khác thường.
Nhưng làn da trắng như dương chi bạch ngọc đó lại khiến tâm hắn động.
Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, cũng không có động tác tiếp theo, Vân Phiếm Phiếm liền hỏi: "Anh hai, có vấn đề gì sao?"
Lê Hi trả lời: "Có một chút."
Vân Phiếm Phiếm cả kinh, cô xác thật không có vấn đề gì lớn mà, chẳng lẽ Lê Hi đã phát hiện ra cái gì?
Không dám động, đành phải để Lê Hi tiếp tục nhìn.
Hầu kết của Lê Hi trượt lên trượt xuống với biên độ rất nhỏ, đôi con ngươi màu đen nổi lên một tầng gợn sóng.
Vào lúc Vân Phiếm Phiếm còn chưa phản ứng lại được, Lê Hi bỗng nhiên kéo áo cô xuống, thân thể lui ra phía sau, lùi về phía bên kia.
Vân Phiếm Phiếm không rõ lý do mà nhìn Lê Hi, liền nghe Lê Hi nói: "Ngủ đi."
Tiếp đó, đầu hắn tựa vào cửa sổ xe, khép hai mắt lại.