Edit by Lâm Tranh#Do not reup#– ———————————–
Vân Phiếm Phiếm bị Chung Hàm làm cho cả người nhiễm một tầng hồng sắc, da thịt trắng nõn phiếm màu phấn, tóc đen xõa tung ở trêи giường, trêи mặt cô thậm chí còn mang theo nét ngượng ngùng, hết thảy đều khiến Chung Hàm cảm thấy tốt đẹp tới cùng cực.
Hắn để lại một cái lại một cái dấu vết trêи người cô.
9 giờ tối, Vân Phiếm Phiếm đã không còn sức lực.
Cái cảm giác vừa đau vừa thoải mái này giống như thủy triều bao bọc lấy cô.
Thanh âm Vân Phiếm Phiếm nhỏ như muỗi kêu nói với Chung Hàm: “Chúng ta nên đi ngủ.”
Chung Hàm sờ sờ gương mặt cô, trấn an nói: “Chờ một chút.”
Vì thế, cô lại đợi Chung Hàm thêm một chút.
Lại qua hơn mười phút, cô nhắc lại câu nói kia một lần nữa.
Chung Hàm vẫn đáp lại y như cũ.
Chờ tới lúc cô đã không chịu nổi nữa thì mới nghe thấy thanh âm của Chung Hàm: “Em ngủ trước, anh tự mình… tới.”
Thứ kia của hắn vẫn còn ở bên trong thân thể cô, Vân Phiếm Phiếm muốn nói ra, thế nhưng lại không nhịn được mà ngủ mất.
Chờ thật lâu sau, Chung Hàm mới có thể ngừng lại, hắn cúi đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm đang ngủ say, trong lòng đều là thỏa mãn, cô rốt cuộc cũng là của mình, trong mắt hắn tràn đầy trìu mến nhìn Vân Phiếm Phiếm, cuối cùng ôm cô cùng đi ngủ.
Sau khi trở về, cơ hồ mỗi buổi tối, thời gian làm việc là nghỉ ngơi của Vân Phiếm Phiếm đều bị đánh loạn.
Mọi kháng nghị của cô đều bị Chung Hàm bác bỏ.
Chờ tới khi Vân Phiếm Phiếm bị Chung Hàm lăn lộn tới ngủ thϊế͙p͙ đi, điện thoại Chung Hàm bỗng nhiên vang lên.
Là văn kiện âm thanh người khác gửi tới.
Chung Hàm nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới ban công.
Hắn mở file ra, bên trong đều là tiếng la hét của Chung Khuyết, nhìn dáng vẻ hẳn là bị dọa sợ không nhẹ.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nắm giữ hướng đi của Chung Khuyết, bao gồm cả lời cậu ta nói, sự sợ hãi, mê mang của cậu ta, hắn đều biết rõ. Chỉ là hôm nay cậu ta dường như sắp không chịu đựng được nữa.
Xem ra, đã tới lúc đi gặp cậu ta rồi.
– ———
Chung Khuyết cảm thấy mình như sắp chết, trong khoảng thời gian này, cậu ta sống giống như là trong cơn ác mộng. Mấy người kia mỗi ngày đều sẽ tới dọa cậu ta một lần, cho dù cuối cùng cũng không có thật sự làm, thế nhưng Chung Khuyết vẫn bị dọa tới hồn bay phách tán.
Cậu ta cảm thấy bản thân mình có khả năng không thể sống sót mà ra ngoài.
Hôm nay lại bắt đầu khổ hình.
Có người rờ tay vào trong quần cậu ta, hung hăng mà làm chuyện đó khiến cậu ta vừa kinh vừa sợ. Sợ đối phương sẽ thật sự lột quần mình ra, dưới cảm xúc quá khẩn trương, bất luận tiếng vang gì cũng đủ để não cậu ta căng lên thật chặt.
Mà ngay ở lúc này, cánh cửa phía trước lại vang lên một đạo thanh âm.
Chung Khuyết không khống chế được, tên đàn ông kia chỉ cảm thấy bàn tay cách qυầи ɭót của hắn có chút ướt nóng, tức khắc nhanh chóng thu tay về, trong không khí tản ra một cỗ hương vị ghê tởm, Chung Khuyết thế mà lại trực tiếp tiểu ra quần.
Tên kia ghét bỏ xoa xoa tay mình lên quần áo của Chung Khuyết.
Chung Khuyết có chút chết lặng, thế nhưng lúc cậu ta nghe được tiếng bước chân thì liền lập tức ngẩng đầu, sau đó thân thể liền cứng đờ lại.
Cậu ta nhìn thấy Chung Hàm.
Chung Hàm giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, chậm rãi đi về phía mình.
Mấy tên đàn ông cao lớn kia đối với hắn thập phần cung kính, thời điểm hắn đi tới đều tự động dạt sang một bên.
Chung Khuyết thấy thế, nháy mắt liền hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta nói với Chung Hàm: “Là mày… là mày sai người bắt cóc tao?”
Chung Hàm đứng cách cậu ta một mét, đầu tiên là nhìn đũng quần ướt sũng của Chung Khuyết, sau đó lại nhìn tới gương mặt chật vật của cậu ta, mới trả lời: “Như cậu thấy.”
Chung Khuyết giống như dã thú gào lên: “Mày dựa vào cái gì mà làm như vậy? Mày, thứ súc sinh ghê tởm này, dựa vào cái gì?”