Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Trình Dư Hào cảm thấy việc này phải hoàn thành ngay trong đêm nay, vì thế liền bắt đầu lừa gạt cô.
"Cháu biết nếu Trình Sơ Yến thật sự rời khỏi Trình gia sẽ có kết quả gì không? Hắn với cháu muốn ở bên nhau thì phải tự mình làm công kiếm tiền, mỗi ngày trôi qua sẽ chỉ khổ càng thêm khổ mà thôi, cũng sẽ không thể vui vẻ gì, nếu cháu nghe tôi, tôi sẽ không làm gì với hắn cả."
Ông ta bắt đầu sử dụng phép khích tướng, "Hay là nói, cháu kỳ thật cũng không thích Sơ Yến như vậy? Ích kỷ nhìn hắn mỗi ngày trôi qua đều không vui vẻ gì?"
Vân Phiếm Phiếm chớp chớp mắt.
Không vui? Có sao?
Sao cô cảm thấy Trình Sơ Yến rất vui vẻ nhỉ?
Cô bảo hắn học hắn sẽ học, lúc học cũng rất vui, lúc hắn giúp cô làm việc nhà cũng không than vãn nửa lời.
Vân Phiếm Phiếm vẫn không dễ bị mắc lừa như vậy.
Trình Dư Hào thấy cô thờ ơ, dầu muối đều không ăn, hoàn toàn từ bỏ.
Ông ta trầm mặt xuống nói: "Tôi sẽ coi như chưa từng có đứa con trai là Trình Sơ Yến này, nếu hắn đã lựa chọn phản bội tôi, tôi sẽ làm cho hắn không sống nổi ở cái thành phố này, cô cứ nhìn xem."
Tiểu Bạch Thái: "Đệch, lão già thối này thật sự tra mà!"
Vân Phiếm Phiếm cũng cảm thấy quá tra.
Muốn đánh người thì phải làm sao bây giờ?
Vân Phiếm Phiếm đứng lên: "Ông muốn tôi làm cái gì?"
Trình Dư Hào không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ làm vậy, tìm cái cớ, nói: "Tôi muốn đơn độc nói riêng với cô mấy câu, cô qua đây với tôi."
Đơn độc nói chuyện?
Hình như không tệ.
Vân Phiếm Phiếm đi theo Trình Dư Hào lên lầu hai.
Hà Mật vẫn luôn quan sát bên này, bao gồm cả quá trình hạ dược của Trình Dư Hào, cô ấy cũng thấy được.
Cô ấy rất tôn trọng Trình Dư Hào, vẫn luôn xem ông ta như người thân, không chỉ bởi quan hệ hai nhà không tệ mà còn bởi vì Trình Sơ Yến.
Nhưng ban nãy nhìn thấy một màn như vậy đã thay đổi điên đảo cái nhìn của cô đối với Trình Dư Hào.
Chú Trình hạ dược bạn gái của Sơ Yến ca ca?
Cô có chút khẩn trương, lại muốn chờ một chút, may mà Vân Phiếm Phiếm cũng không có uống.
Thật vất vả mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết quả lại nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đi theo Trình Dư Yến lên trên lầu.
Có sự tình phía trước, hiện tại cô nghiêm trọng hoài nghi động cơ của Trình Dư Hào không hề đơn thuần, nhưng mà lại sợ mình hiểu lầm gì đó, làm cho sự việc phức tạp lên.
Rốt cuộc cha của Sơ Yến ca ca có thật sự gây ra chuyện gì hay không.
Hà Mật nhanh chóng hành động.
Hôm nay có rất nhiều khách tới, có người uống say thì liền trực tiếp đặt phòng ở trong này.
Toàn bộ lầu hai đều là phòng dành cho khách, Trình Dư Hào đã hiểu rõ ràng tình huống ở đây.
Ông ta mang theo Vân Phiếm Phiếm đi vào một căn phòng nào đó.
Sau khi đi vào, liền cân nhắc xem làm thế nào mới khiến cô uống hết chỗ thuốc kia.
Vân Phiếm Phiếm nhìn xung quanh phòng một vòng, lúc nhìn đến chốt ở đèn, cô chậm rãi đi về phía đó.
Trình Dư Hào vẫn chưa mở miệng nói chuyện thì đã nghe được thanh âm khóa trái cửa.
Ngay sau đó, tầm nhìn trực tiếp đen lại, cái gì cũng không thấy.
Trong phòng chỉ có hai người, rất rõ ràng, người tắt đèn chính là cô.
Trình Dư Hào đứng tại chỗ không động, chỉ nói với Vân Phiếm Phiếm: "Cô làm cái gì? Mở đèn lên!"
Vân Phiếm Phiếm không nói, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Ngươi chỉ huy ta, ta tin ngươi."
Tiểu Bạch Thái tức khắc hiểu ý, hiểu ra cô muốn làm cái gì.
Một người một thống* tiến hành cuộc đối thoại trong đầu một phen, Vân Phiếm Phiếm tới gần Trình Dư Hào, bước chân thả nhẹ, đối phương không hề cảm nhận được là cô tới gần.
*Thống ở đây là hệ thống.
Vân Phiếm Phiếm nâng một chân lên.
Tuy sức lực cô không lớn, nhưng tại nơi tối tăm không nhìn thấy gì này, con người sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, không có cảm giác an toàn.
Đột nhiên không kịp phòng bị mà bị đạp một chân, Trình Dư Hào lập tức bị gạt cho ngã xuống đất.