Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------
Vân Phiếm Phiếm từ bên trong đi ra, quần áo cũng không hề loạn chút nào.
Hắn tiến lên, dứt khoát kéo cô vào trong ngực.
"Làm anh sợ muốn chết."
Tuy hắn chỉ nói một câu như vậy, nhưng cánh tay ôm Vân Phiếm Phiếm đều đang phát run.
Chu Tùy đuổi kịp tới, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cậu ta chỉ thấy được mặt của Vân Phiếm Phiếm, biểu tình cô có chút ngốc lăng, phỏng chừng là còn chưa biết anh em tốt của cậu ta rốt cuộc đang bị cái gì.
Cậu ta nhẹ ho một tiếng, đi tới cửa phòng.
Bên trong đen như mực, cậu sờ sờ cái chốt mở, bật đèn.
Trong phòng rất nhanh đã sáng lên, Chu Tùy tùy tiện quét mắt qua, liền nhìn thấy Trình Dư Hào đang bò dậy từ trên mặt đất.
Trên người ông ta còn có vài vết dấu chân, đậm có nhạt có, ở trên tây trang màu đen liền phá lệ chói mắt.
Nhìn thấy có người ngoài tiến vào, Trình Dư Hào tức khắc cảm thấy mất mặt, nhanh chóng đứng dậy.
Chẳng qua là cả người đều cảm thấy đau.
Lúc trước còn chưa cảm thấy gì, bị đá nhiều như vậy, hiện tại đã đau ê ẩm cả người.
Chu Tùy trợn mắt há mồm, nhìn thấy một người không có khả năng.
Khách khứa bên dưới cũng bị bên này làm hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt nhất trí đồng loạt nhìn qua.
Chu Tùy dựa vào tường, hỏi Trình Sơ Yến: "Trình thiếu, đây là có chuyện gì thế? Cha cậu sao lại ở trong phòng này, còn giống như bị người ta đạp?"
Trình Sơ Yến nghe được lời này, liền buông lỏng cánh tay ôm Vân Phiếm Phiếm ra.
Sau đó liền thấy Trình Dư Hào khập khiễng đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, Trình Dư Hào chỉ nghĩ tới chuyện đánh cho cô một trận.
Vân Phiếm Phiếm rất thông minh, lập tức chui vào trong ngực Trình Sơ Yến.
Trình Sơ Yến liếc cô một cái, nhìn một lát liền biết là cô không sao cả.
Hôm nay hắn vốn dĩ cũng muốn nháo một trận, nhưng cũng không nghĩ để cho Trình Dư Hào nan kham như vậy.
Chính là ông ta cự nhiên lại ra tay với cô.
Xem ra hắn cũng không cần phải bận tâm gì nữa.
Trình Dư Hào không nghĩ tới Trình Sơ Yến sẽ chạy tới nhanh như vậy, còn muốn cáo trạng trước, nói Vân Phiếm Phiếm không phải như vậy, liền nghe Trình Sơ Yến nói: "Cha, ông cũng thật làm tôi quá thất vọng rồi, cô ấy là bạn gái tôi."
Lời này nói rất uyển chuyển, không rõ tình huống rốt cuộc là như thế nào, nhưng lại làm cho người ta nghĩ theo chiều hướng sâu xa.
Vân Phiếm Phiếm không biết hắn muốn làm gì, nhưng nghe thấy Trình Sơ Yến nói như vậy, cô cũng rất phối hợp nói: "Chú Trình, tôi biết ngài không thích tôi, nhưng mà tôi cũng không chọc gì ngài mà, vì cái gì mà ngài lại muốn hạ dược tôi chứ, còn đưa tôi tới căn phòng đó nữa?"
Bộ dáng cô gái nhỏ cực kỳ ủy khuất.
Người bên dưới đã hiểu kha khá tình huống là như thế nào.
Nếu thật sự theo như bọn họ tưởng tượng, vậy thì Trình Dư Hào cũng quá cầm thú rồi.
Bạn gái của con trai mình mà cũng muốn đoạt.
Trình Dư Hào thề thốt phủ nhận: "Cô đừng có nói hươu nói vượn, Trình Dư Hào tôi đi đứng đàng hoàng, chưa từng làm những chuyện xấu xa đó, trên người tôi vẫn còn dấu vết bị cô đá đây."
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc đáp: "Chẳng lẽ không phải ông đáng bị đánh sao?"
Hà Mật thấy Vân Phiếm Phiếm không sao, lại nghe thấy Trình Dư Hào nói mình bị đá, mới nhớ tới cô cũng không phải người bình thường.
Cô chính là tiên nữ.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, ấn tượng của cô về Trình Dư Hào cũng kém tới cực điểm.
Tính cách cô thẳng thắn, có cái gì thì nói cái đó, lúc này trực tiếp đứng dậy, nói: "Tôi nhìn thấy chú Trình hạ dược, lúc ấy tôi ở nhà vệ sinh bên kia, thấy chú Trình cùng với một người phục vụ trao đổi thuốc, còn tận mắt nhìn thấy ông ta thả thuốc vào ly, muốn đưa cho bạn gái Sơ Yến ca ca uống."
Biểu tình Trình Sơ Yến càng thêm rét lạnh, giống như là bởi vì hành động của Trình Dư Hào làm cho tâm can đều lạnh đến phát run.