Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, thái giám tổng quản đã ở ngoài điện hô: "Bệ hạ, nên dậy rồi."
Quân Trì đã sớm tỉnh, vẫn luôn nằm trên giường, nghe thấy thanh âm của hắn ta liền ừ một tiếng như cũ, ngồi dậy.
Chân bước qua người còn đang ngủ, Quân Trì theo thường lệ lướt qua nàng, xuống giường.
Vài cung nữ tiến vào từ ngoại điện, trong tay bưng thau đồng cùng khăn lông.
Có hai người đi tới hầu hạ Quân Trì mặc quần áo, sau khi mặc tốt quần áo xong lại vấn tóc cho hắn, cuối cùng là rửa mặt.
Bỗng nhiên, một cung nữ chú ý tới người nằm ở trên bậc thang, bỗng nhiên trợn to mắt.
Này... sao chỗ này lại có nữ tử?
Chẳng lẽ là cô nương ngày hôm qua tới được ngủ lại đây sao?
Nhưng sao lại nằm ngủ ở bậc thang?
Sau đó, có vài cung nữ cũng bắt đầu chú ý tới Vân Phiếm Phiếm, biểu tình khác nhau, nhưng không có ai là không kinh ngạc.
Kinh ngạc trong chốc lát, các nàng lập tức thu liễm lại biểu tình trên mặt.
Thời điểm Quân Trì đi ra, long bào đã mặc tốt, kim quan vấn tốc.
Thái giám tổng quản cầm phất trần, vừa định đi theo hắn thì bỗng nhiên nhớ tới nữ tử tới ngày hôm qua hình như vẫn chưa có đi ra.
Hắn thử dò hỏi Quân Trì: "Bệ hạ, vị cô nương trong điện của ngài..."
Quân Trì mặt vô biểu tình nói: "Đưa tới từ đâu thì về chỗ đó."
Không giống với những vị lúc trước.
Người lúc trước tới cơ hồ đều trực tiếp bị đuổi ra.
Vị này lại cả đêm ở bên cạnh hắn, tưởng là có thể thành, kết quả cư nhiên lại được trở về nơi trước đó mình ở.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại thì bệ hạ đối với cô nương kia xác thật không giống người thường.
Quân Trì ngồi trên long ỷ, thái hậu ngồi ở phía sau điện, rèm châu che khuất mặt bà, mơ hồ có thể nhìn thấy dung nhan của thái hậu.
Năm nay thái hậu đã hơn 40, bởi vì bảo dưỡng tốt cho nên khuôn mặt mới chỉ như đầu 30.
Đôi tay bà ta nhiễm hoa phượng vĩ nước, trên tay đã có nếp nhăn, nhưng không quá rõ ràng.
Biểu tình Tề thượng thư hoảng hốt đứng ở bên dưới, trong lòng đều đang nhớ thương tới nữ nhi nhà mình.
Nữ nhi từ nhỏ tới lớn đều không hề rời khỏi bên người cha mẹ, ông vẫn luôn sủng ái nàng trên đầu quả tim, ai ngờ trời giáng tin dữ, người một nhà buộc phải tách ra, hơn nữa người nữ nhi phải bồi lại là người phía trên long ỷ kia.
Ông ở triều đình làm việc nhiều năm, từ tiên đế tới tân hoàng, tuy tiên đế không phải minh quân gì, nhưng lúc hắn còn tại vị thì cũng chưa từng phát sinh chuyện gì quá mức.
Mà tân hoàng này, nói hắn mỗi ngày đều lâm triều nhưng trước nay lại chưa từng cho ra một kiến nghị hữu dụng nào.
Hoàng đế chỉ là thùng rỗng kêu to, có thể thấy được nữ nhi của mình sẽ sinh hoạt khổ sở tới mức nào.
Nghĩ tới đây, Tề thượng thư liền mặt ủ mày chau.
Tể tướng bước ra từ trong đội ngũ, cao giọng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, mấy ngày gần đây, bên phía Kỳ huyện nạn dân càng ngày càng nhiều, trời mưa liên tục mấy ngày, lương thực cũng đã sớm cạn kiệt, quan viên địa phương lại thoái thác trách nhiệm, thần cho rằng chuyện này hẳn phải mau chóng xử lý, để tránh khiến cho bá tánh càng thêm khủng hoảng."
Lại có một đại thần đứng ra: "Thần tán thành, bá tánh Kỳ huyện đông đảo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, Kỳ huyện sẽ trở thành một khối phế thải."
Quân Trì dựa người ở trên long ỷ, lười biếng nói: "Việc này cứ để cho mẫu hậu làm chủ đi."
Các đại thần nghe vậy, vẻ mặt thất vọng, tuy nói mấy năm nay đều như vậy, nhưng chính bọn họ cũng mong chờ tân hoàng có thể có lập trường của riêng mình.
Nội tâm thái hậu thập phần vừa lòng, khống chế một con rối hoàng đế quả nhiên là kế sách tốt đẹp.
Thời điểm Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, eo đau lưng đau.
Nơi này tuy rằng không lạnh lắm, nhưng rất cứng.
Nàng lấy áo khoác ở trên người ra, phát hiện Quân Trì không thấy đâu.