Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Hắn đi qua trêu ghẹo nói: "Ta còn chưa hoàn toàn biến nàng trở thành người của ta, nàng đã đỏ mặt tới như vậy rồi?"
Vân Phiếm Phiếm cúi thấp đầu xuống.
Tối hôm qua Quân Trì cũng chỉ là tò mò.
Hắn chưa từng hầu hạ người nào như vậy, nói đúng ra thì ngay cả việc thân cận hắn cũng chưa từng làm.
Bởi vì là nàng cho nên hắn nơi nào cũng đều không ngại.
Nhưng sao đối phương lại thật sự để ý vậy chứ?
Không phải tối hôm qua, bộ dáng đó của nàng là rất thoải mái đó sao?
Quân Trì lôi kéo nàng tới bên bàn trang điểm, gương đồng không quá rõ ràng nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy mặt của mình.
Đỏ ửng một mảng, ngay cả trong mắt cũng như có chứa ánh nước.
Quân Trì hồi tưởng lại những gì hắn đã từng thấy, nói: "Ta giúp nàng vấn tóc."
Vân Phiếm Phiếm mặc hắn lăn lộn.
Từ sau khi nàng chuyển vào ở đây, Quân Trì liền sai người cho chuẩn bị rất nhiều đồ vật dành cho nữ tử, quần áo, trang sức cùng những thứ đồ tất yếu khác.
Sau khi tùy tiện chải tóc lên cho nàng, ngay khi Vân Phiếm Phiếm tính nhìn xem thì Quân Trì bỗng nhiên duỗi tay che gương đồng lại.
Nàng liền không thể thấy được bộ dáng của mình nữa.
Quân Trì nhìn nàng, dỗ dành nói: "Cứ vậy đi, đẹp rồi."
Bệ hạ tự mình mang theo nữ nhi của mình về nhà, loại chuyện này là vinh dự lớn cỡ nào chứ.
Tuy nói Tề thượng thư cũng không quá xem trọng Quân Trì, nhưng dù sao hắn cũng là vua của một nước, cho nên không dám chậm trễ.
Hiện tại hắn lại là trụ đỡ cho con gái mình, ông càng phải nghênh đón thật tốt, như vậy thì sẽ có thể đổi lấy được những ngày tháng cơm áo vô ưu, phú quý cả đời cho nàng.
Nhưng mà nữ nhi của ông, sao lại có dáng vẻ này?
Ánh mắt Tề thượng thư kham ưu nhìn nàng một lát.
Chẳng lẽ ở trong cung không có cung nữ nào hầu hạ nàng sao?
Nhưng ở trước mặt Quân Trì, ông không thể hỏi những lời này ra được.
Sau khi cơm nước xong, Tề thượng thư đang định nói hai câu với nàng thì liền nghe thấy Quân Trì nói: "Thượng thư đại nhân, trẫm có chút việc muốn nói với ngươi."
Ở trên triều, ông đã quen nhìn bộ dáng lười nhác của hoàng đế, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn.
Tề thượng thư mang theo Quân Trì vào thư phòng.
Sau khi Quân Trì đi vào thì cũng không giấu giếm gì, đem tình huống của mình nói đại khái qua cho Tề thượng thư nghe.
Sau khi ông nghe xong, bán tín bán nghi hỏi: "Ngài là nói, binh phù với ngọc tỷ truyền quốc đều đang ở trong tay thái hậu nương nương? Hơn nữa thái hậu nương nương còn đang khống chế ngài?"
Binh phù đối với hoàng đế mà nói, có bao nhiêu quan trọng, căn bản không cần suy nghĩ.
Đây là lí do từ xưa tới nay, có rất nhiều hoàng đế sợ hãi tướng quân của mình cầm binh phù trong tay mà tạo phản.
Có binh phù tương đương với việc có một nửa giang sơn.
Nếu nói, thứ này thật sự ở trên tay thái hậu, như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Chỉ là ông cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của Quân Trì là sự thật được.
Tề thượng thư hỏi: "Như vậy xin hỏi bệ hạ, vì sao lại cho thần biết bí mật này?"
Bí mật được chôn giấu mấy năm, không có lí gì tự nhiên lại nói cho ông biết.
Quân Trì nhìn về phía trước, cũng có chút mê mang.
Hắn lẩm bẩm nói: "Vì cái gì?"
Trong mắt như có một mảnh sương mù dày đặc, hắn chớp chớp mắt, sau đó nói, "Ta phải cho nàng một tương lai an ổn vô ưu, ta muốn người trên đời này phải tôn kính nàng, ta muốn nàng bình an."
Chỉ có nắm trong tay quyền lợi, hắn mới có tư cách bảo hộ nàng chu toàn.
Không tranh cũng phải tranh.
Huống chi, không thể không tranh.
Người mà hắn nhắc tới là ai, Tề thượng thư nghĩ mình cũng biết rõ.
Lần này, Tề thượng thư thật sự tin, biểu tình ông nghiêm túc, hỏi: "Như vậy bệ hạ cần vi thần làm chuyện gì?"
Quân Trì cầm lấy bút lông treo ở một bên, chấm mực, viết một hàng chữ trên tờ giấy Tuyên Thành.
Nội tâm Tề thượng thư kinh hãi, lần đầu tiên có một suy nghĩ mới đối với vị hoàng đế ở trước mặt mình.