Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
"Không... không thấy..." Nội tâm bọn họ tràn ngập sợ hãi.
Một mặt là sợ Quân Trì, một mặt là sợ Vân Phiếm Phiếm.
Bọn họ sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng quỷ dị như vậy.
Chẳng lẽ Tề cô nương kia thật sự giống như những người trong cung lưu truyền, là yêu tinh câu nhân hồn phách?
Vậy bọn họ làm thế với nàng, chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Quân Trì nheo mắt lại, một khuôn mặt lạnh như băng.
"Không thấy? Làm sao lại không thấy?"
"Vốn... vốn dĩ chúng thần đã đâm chủy thủ vào ngực nàng, cũng đã thấy máu, ai ngờ đâu dây thừng tự nhiên đứt, cô nương kia trực tiếp biến mất, bệ hạ, những gì thần nói là sự thật."
Quân Trì thấy trên mặt hai người mang theo sự sợ hãi tột cùng, một chân đá lên người một tên trong đó, sau đó liền lao ra khỏi Bạo Thất.
Vân Phiếm Phiếm ngủ một giấc tỉnh lại, Quân Trì đã ngồi ở bên cạnh.
Quân Trì thấy nàng tỉnh lại, còn có chút ngốc.
Hắn tìm nàng rất lâu mà không thấy, sau đó, Quân Trì liền nghĩ tới tẩm cung của mình.
Thời điểm đi vào trong nội điện, quả thực nhìn thấy trên giường có người.
Nhìn thấy nàng an tĩnh ngủ ở trên giường, nội tâm Quân Trì giống như là băng được vớt ra từ trong hồ nước.
Hắn duỗi tay sờ sờ nàng, lại hôn hôn nàng, lúc này mới thật sự tin tưởng là nàng còn sống.
Nàng vẫn còn sống, còn có độ ấm mà không phải là một khối thi thể lạnh như băng.
Trong lúc nàng ngủ, Quân Trì đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ tới nếu cứ như vậy, có phải nàng sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Lúc nãy là may mắn, vạn nhất tiếp theo đó nàng thật sự bị ngộ sát thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà cứ nghĩ tới việc phải tiễn nàng đi, hắn liền cảm thấy khó chịu.
So với bất cứ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu hơn.
Thậm chí Quân Trì còn muốn ích kỷ một lần, đem nàng buộc chặt bên người mình.
Tận tình hưởng thụ thời gian cuối cùng, nếu nàng thật sự bị ngộ sát, hắn cũng sẽ để nàng đi.
Nhưng những ý nghĩ như vậy đều biến mất ngay khi nàng mở to mắt ra.
Trong mắt nàng có hơi nước mông lung, nhìn thấy hắn, nàng chớp chớp mắt, vui vẻ nói: "Ngươi về rồi?"
Tựa như hài tử vậy, vô ưu vô lự.
Hắn cũng không muốn biết nàng rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ biết, chỉ cần nàng tồn tại là tốt rồi.
Hiện tại, hắn chỉ nghĩ cách để nàng có thể sống.
Quân Trì cụng trán mình lên trán nàng, cũng không nhắc tới chuyện kia.
Hắn nói: "Lúc nãy nàng đi đâu vậy?"
Vân Phiếm Phiếm không biết mình nên trả lời thật hay nên nói thế nào.
Quân Trì lại không tính để cho nàng có cơ hội mở miệng.
Nếu nàng mở miệng, hắn biết sẽ chỉ càng làm cho mình thêm do dự hơn mà thôi.
Nếu đã quyết định tốt, vậy không nên do dự.
"Không cần trả lời, trẫm không muốn nghe."
Thanh âm hắn lại trở về thời điểm như lúc ban đầu nàng gặp hắn, không hề có tình cảm, lạnh như băng.
Xưng hô cũng trở về như lúc trước.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm lại nghe thấy hắn nói: "Ngươi đi đi, trẫm không muốn thấy ngươi nữa."
Vân Phiếm Phiếm trầm mặc một lát, nói: "Ta nhớ rõ ngày đó ngươi đã nói với ta, có chết cũng sẽ không thả ta đi, hiện tại muốn đổi ý rồi sao?"
Nàng nhắc tới ngày đó, Quân Trì vẫn còn nhớ rất rõ.
Đó là ngày mà hắn vui vẻ nhất, nàng nói nàng ở đây, nàng sẽ không đi đâu hết.
Chưa từng có người nào nói với hắn như vậy, bao gồm cả mẫu thân.
Người chưa từng nói lời đó đã rời khỏi hắn, mà người đã từng nói, hắn lại không muốn để nàng rời đi.
Hiện tại lại không thể không thả nàng đi.
Quân Trì liều mạng cắn môi, không cho mình phát ra thanh âm nào khác thường.
Giống như con thú bị vây hãm, trong cổ họng nghẹn lại không có cách nào nói chuyện.
Hắn thậm chí không thể nói tiếp câu phía sau.
Nói ra, nàng sẽ thật sự rời đi.
Nếu hắn là Quân Tiểu Ao, hắn có thể tùy hứng chơi xấu, không cho nàng đi, đem nàng lưu lại bên người mình, nếu hắn là Quân Trì, hắn cũng có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh ép nàng ở lại.
Nhưng mà hiện tại, hắn không biết bản thân mình là ai nữa.
Không phải Quân Trì máu lạnh biết ngụy trang, cũng không phải đứa nhỏ Quân Tiểu Ao hay giận dỗi kia.