Edit by Shmily#Do not reup#– ——————————
Cố Lê đi ở trêи đường mới bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Hắn lấy điện thoại ra, bật nguồn.
Bên trêи quả nhiên hiện ra tin nhắn.
Hắn dừng chân, click mở ra nhìn, mười mấy tấm hình được gửi tới, bên dưới còn có tin nhắn.
Cái tin nhắn kia cùng với mấy tấm hình được gửi cách nhau năm sáu phút. Đại khái chắc là không thấy hắn trả lời nên mới hỏi.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Bạn học Cố?
Tâm tình của Cố Lê rất tốt, hắn trả lời một câu: Tôi đây, ban nãy đi học.
Sau khi trả lời xong, hắn liền quay lại ấn mở hình ảnh.
Trong đó có một tấm phỏng chừng là đóa hoa có chút to, vì hiệu quả chụp ảnh mà cô liền đưa tay kéo thấp cánh hoa xuống, sau đó mới chụp một tấm.
Bàn tay đó vẫn là bàn tay hắn nhìn thấy trong quá khứ, mượt mà đáng yêu lại trắng nõn, ngón tay tựa hồ còn có dấu vết của bùn đất.
Tuy rằng bông hoa này rất đẹp, thế nhưng là so với những bông lần trước cô chụp thì không quá giống nhau, cái này giống như là đi mua mới hơn. Lại nhìn đất dính trêи tay cô, Cố Lê đã xác định mười phần là đây là hoa cô mua mới.
Hắn phảng phất như đã biết cái gì đó, cúi đầu, cánh môi khẽ nhếch.
Người đi ngang qua chỉ cần liếc hắn một cái là có thể phát hiện tâm tình của hắn thực sự rất tốt.
Mà thực sự cũng có người đi ngang qua thấy được cảnh này, chính là bạn học của nữ sinh ban nãy ngồi cùng Cố Lê.
Bạn học đó không nghĩ tới Cố Lê lại lạnh lùng như vậy, khuyên giải an ủi bạn tốt một hồi, sau khi hai người ra khỏi phòng học, nữ sinh kia liền dừng lại không đi nữa.
Ánh mắt của bạn học nhìn theo ánh mắt của nữ sinh kia.
Nam chính trong lòng rất nhiều thiếu nữ kia luôn là vẻ mặt không biểu cảm, giờ phút này lại ở nơi đó nhìn điện thoại, trêи mặt lộ ra một nụ cười sạch sẽ.
Giống hệt như dòng nước ấm mùa xuân, hòa tan tuyết trêи đỉnh núi vậy.
Nữ sinh buồn bã mất mát nói: “Thì ra, cậu ấy cũng sẽ cười.”
Chỉ là không cười với cô mà thôi.
Cố Lê không đợi được tin nhắn trả lời của cô, cho rằng cô đang bận.
Hắn biết cô không phải sinh viên, đối phương cũng không biết cách che giấu ngụy trang, nhiều lần đều bị hắn phát hiện.
Nhưng mà, cô là ai?
Cố Lê rất muốn biết, hắn muốn tới trước mặt cô, hỏi cô vì cái gì mà muốn đứng sau lưng giúp mình, vì cái gì mà muốn tới gần hắn, vì cái gì mà đối với hắn tốt như vậy.
Ngày đó khi cô cúi đầu đi về phía mình, hắn liền muốn hỏi cô tất cả mọi thứ.
Nhưng là cảm xúc bồng bột đó đã bị lý trí đè xuống, hắn sợ sẽ dọa cô chạy mất.
Ít nhất thì bây giờ hắn cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, chờ tới khi hắn có thể chủ động đi tìm cô thì hắn sẽ chậm rãi tới gần cô, cắn nuốt cô.
Vân Phiếm Phiếm mất hai ngày mới đọc xong cuốn kịch bản mới.
Trí nhớ của cô không tệ, rốt cuộc thì trước kia ở trong sơn động cô cũng không có chuyện gì làm, cái khác thì không học được nhưng lại học được cách chuyên tâm để làm một việc, cho nên đối với việc học thuộc một cuốn kịch bản cũng không phải chuyện gì khó.
Sau khi đọc xong hết, cô mới như trút được gánh nặng.
Loại cảm giác bận rộn này thật tốt, cô cảm thấy vô cùng phong phú, nhưng lại cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì nhỉ…
Cô nằm ở trêи giường lăn một cái, sau đó liền sờ tới điện thoại của mình.
Điện thoại đang phát ra ánh sáng, nhưng bởi là vì đang vào ban ngày cho nên ánh sáng đó trở nên vô cùng mỏng manh, không nhìn kỹ là sẽ không nhận ra.
Cô mở màn hình, phát hiện Cố Lê đã trả lời, thời gian là nửa tiếng trước.
Cố Lê: Tôi đây, ban nãy đi học.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình thật là bất cẩn, ban ngày hắn tất nhiên là có tiết, bản thân mình làm như vậy có phải đã quấy rầy tới hắn rồi hay không?