Edit by Shmily#Do not reup#– —————————–
Cô hoảng loạn muốn gỡ tin nhắn đi, thế nhưng giọng nói không dài, bây giờ cô gỡ đi thì Cố Lê hẳn là cũng nghe xong rồi, mà nếu cô mà gỡ thì còn khiến cho Cố Lê hoài nghi hơn.
Vân Phiếm Phiếm khẩn trương bấm nghe lại giọng nói của mình một lần nữa, phát hiện lời trợ lý nói có chút mơ hồ, không quá rõ ràng, lúc này cô mới yên tâm
“Cố Lê, chúc cậu thi thuận lợi, tớ cũng sẽ vì cậu mà cố gắng~”
Cố Lê nghe đi nghe lại vài lần.
Thanh âm của cô ngọt ngọt giòn giòn, bởi vì cố ý đè thấp xuống mà giống như một khúc nhạc lâu dài.
Lần này cô không gọi hắn là bạn học Cố nữa, mà là Cố Lê.
Nội tâm bực bội phảng phất được giảm bớt đi vì thanh âm của cô, Cố Lê ấn nghe giọng nói của cô thêm một lần nữa, lần này hình như hắn còn nghe thấy thanh âm của một người khác, thanh âm rất nhỏ, lại còn mang theo tạp âm, hình như là đang gọi cô.
Cố Lê nghe đi nghe lại mấy lần vẫn không nghe rõ người đó nói gì.
Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, đáp lại Vân Phiếm Phiếm một câu: Ừm.
Sau đó hắn cất điện thoại, cúi đầu nhìn đề thi.
Trạng thái hôm nay của hắn không quá tốt, buổi sáng học hành mệt mỏi về lại nhìn những cái đề hóc búa này, khó tránh khỏi có chút nặng nề. Nhưng sau khi nghe xong thanh âm kia, cả người hắn liền trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nếu cô vẫn luôn ở trong bóng tối trợ giúp hắn thì có phải là cô đang hy vọng hắn có thể lấy được một thành tích tốt hay không?
Vậy thì hắn sẽ làm như cô mong muốn.
Cố Lê nhìn nét bút ban nãy mình vô ý vẽ ra, cánh môi đạm sắc khẽ nhếch lên, hắn nhìn chăm chú trái tim kia một hồi lâu, cuối cùng vẫn không tẩy nó đi.
Hắn xoa xoa đôi mắt, cầm lấy bút tiếp tục làm đề.
…………
Trợ lý thấy Vân Phiếm Phiếm lo lắng nhìn điện thoại, còn tưởng rằng mình quấy rầy công việc của cô.
Trợ lý này cũng không phải người luôn đi theo Vân Phiếm Phiếm, trợ lý trước kia của cô mang thai cho nên mới từ chức, trợ lý này làm việc với cô cũng chỉ mới ba, bốn tháng mà thôi.
Hơn nữa Vân Phiếm Phiếm còn nghỉ một đoạn thời gian khá dài, cho nên trợ lý này cũng không ở chung được với cô bao nhiêu.
Trợ lý sợ cô tức giận liền nhanh chóng xin lỗi: “Em xin lỗi chị Nùng Nùng, em không biết chị có việc.”
Vân Phiếm Phiếm ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hoảng loạn của trợ lý thì nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không sao, không phải chuyện gì lớn, vừa nãy em nói cái gì?”
Trợ lý thấy cô không tức giận thì chỉ cảm thấy cô thật sự là một người tốt.
Trước đó trợ lý cũng từng làm việc cho một minh tinh khác, người đó bất quá cũng chỉ là một diễn viên tuyến hai, nhưng tính tình còn khó chiều hơn so với Vân Phiếm Phiếm rất nhiều.
Thiếu nữ trước mặt mang lại cho người khác một loại cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, nhìn thấy cô thì tâm tình liền cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Trợ lý cảm thấy vô cùng may mắn khi được làm ở vị trí này.
Cô bé vội vàng nói với Vân Phiếm Phiếm: “Đạo diễn hỏi chị có đi liên hoan hay không?”
Vân Phiếm Phiếm hơi do dự, cô còn chưa xác định được tiếp đó Cố Lê có tìm mình hay không, vạn nhất hắn có chuyện quan trọng tìm cô nhưng cô không nhận được thì phải làm sao?
Nhưng mà cô vừa mới tiến vào đoàn làm phim, nếu không đi thì cũng không tốt lắm.
Vân Phiếm Phiếm trầm tư trong chốc lát mới nói với trợ lý: “Chị đi, em giúp chị nói với đạo diễn một tiếng.”
Tất cả đồng loạt lên xe, dàn diễn viên chính có vẻ hoạt bát hơn, liền cười đùa mà nói: “Hôm nay đạo diễn mời khách, chúng ta không nên tiếc tiền giúp ông ấy nha, phải ăn nhiều một chút mới được.”
Đạo diễn cũng là người cởi mở, sau khi nghe xong liền cười ha hả: “Được, các cô các cậu cứ ăn thoải mái. Bất quá tôi nói trước nhé, các cô các cậu ăn xong rồi thì lúc quay phim nhớ phải lên 200% tinh thần cho tôi, bằng không tôi sẽ rất tức giận đấy.”