Edit by Shmily#Do not reup#– ——————————–
Vân Phiếm Phiếm không biết uống rượu, cái ly trước mặt cũng là nước trái cây.
Ngay tại lúc cô định thoái thác thì đã có diễn viên cầm một cái ly khác rót rượu cho cô, bộ dáng vô cùng săn sóc, Vân Phiếm Phiếm đành phải cầm lấy ly rượu, ba người cùng cụng ly, cô uống được một nửa liền uống không nổi nữa.
Đạo diễn cũng không quá để ý, lại tiếp tục mời rượu nam nữ phụ.
Giang Điềm ngồi đối diện cô bỗng nhiên nhìn về phía này, lúc Vân Phiếm Phiếm nhìn qua thì thấy Giang Điềm ngửa đầu, uống hết một ly rượu đầy. Cái ly nhanh chóng liền nhìn thấy đáy.
Cô ta hơi hướng về phía Vân Phiếm Phiếm lộ ra một nụ cười đắc ý.
Vân Phiếm Phiếm dựng ngón tay cái với cô ta.
Giang Điềm lập tức cảm thấy bản thân mình như đánh một quyền vào bịch bông, đối phương không đau không ngứa, còn mình thì lại bị làm cho tức chết.
Cô ta hậm hực ngồi xuống, rốt cuộc cũng không nhìn Vân Phiếm Phiếm nữa.
Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, Vân Phiếm Phiếm cũng hơi ngà ngà say, cô đi phía sau đoàn người, thân thể đứng có chút không vững, chờ tới khi ra khỏi nhà hàng, bị gió lạnh thổi vào mới có thể miễn cưỡng thanh tỉnh được một chút.
Lúc này Thời Sính đi tới gần, lo lắng hỏi: “Cô ổn không? Tôi không nghĩ là tửu lượng của cô lại kém tới vậy, sớm biết thì tôi đã giúp cô đỡ rượu rồi.”
Giang Điềm đứng ở bên cạnh, trợ lý của cô ta đang đi lấy xe, vô tình nghe được lời Thời Sính nói.
Ban nãy cô ta phát hiện, lúc ăn cơm, Thời Sính đã chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh Vân Phiếm Phiếm, hiện tại lại ân cần như vậy, tám phần là có ý với cô.
Cô ta bĩu môi, hiện tại nam minh tinh đều nông cạn như vậy sao?
Chỉ cần xinh đẹp một chút, nổi tiếng một chút, bọn họ sẽ lập tức quấn lấy.
Vân Phiếm Phiếm liếc nhìn Thời Sính, đầu óc cô còn tính là thanh tỉnh, hỏi: “Tại sao anh phải uống hộ tôi? Chúng ta không phải mới quen biết sao?”
Tuy rằng cô không quá thích những chuyện rắc rối, thế nhưng cũng hiểu được đôi chút.
Giang Điềm không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm sẽ trả lời như vậy, có hơi giật mình.
Thời Sính bị câu trả lời của cô làm cho không xuống đài được, lập tức cảm thấy xấu hổ mà đứng đó gãi đầu.
Vân Phiếm Phiếm cũng không muốn đứng đây rối rắm với hắn, liền nói với Thời Sính: “Cảm ơn chuyện anh giúp tôi liên hệ với đầu bếp, hẹn gặp lại.”
Cô đi tới bên người trợ lý, trợ lý đã đón được một chiếc xe taxi tới đây, Vân Phiếm Phiếm nói hai câu với trợ lý rồi ngồi luôn lên xe.
Thời Sính nhìn thân ảnh cô dần biến mất, sắc mặt có chút phức tạp.
Giang Điềm lại có điểm mơ hồ, hiện tại còn có nữ minh tinh nào có thể làm những chuyện khiến nam minh tinh cảm thấy xấu hổ như vậy chứ? Lại còn là người như Thời Sính, cho dù cô có không thích đi nữa thì vì lợi ích của mình, cũng sẽ uyển chuyển nói hai câu khách sáo không phải sao?
Hứa Vi Nùng có phải hỏng đầu rồi không?
Nhưng không thể không nói, ấn tượng của cô ta đối với Hứa Vi Nùng có chút thay đổi.
Sau khi Vân Phiếm Phiếm lên xe liền mở cửa sổ xe hóng gió, muốn thổi tan men say.
Gió quá lớn, thổi tới mức đầu cô có chút đau, tốc độ vận chuyển của não cũng chậm lại.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ nhớ rõ một chuyện, đó chính là muốn gửi ảnh tôm cho Cố Lê.
Không thể để qua một đoạn thời gian nữa mới gửi cho hắn được.
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu, đem ảnh tôm của mình gửi cho Cố Lê.
Lúc sau, cô liền quên mất phải trả lời tin nhắn của hắn, trực tiếp dựa vào ghế ngủ mất.
Chờ tới lúc xuống xe, cô cơ hồ đã quên mất chuyện này, mơ mơ hồ hồ mở cửa vào nhà, lên lầu vào phòng đóng cửa liền lăn lên giường nằm, hai mắt từ từ nhắm lại.
Cố Lê tắm rửa xong liền tính đi ngủ luôn, lại nhận được tin nhắn của cô.
Tưởng cô muốn nói gì, lại không nghĩ rằng chỉ có một tấm hình.