Edit by Shmily#Do not reup#– ——————————-
Cố Lê: Được, lúc nào cũng đều có thể.
Hắn trả lời tin nhắn phía trêи của cô, nhưng hẳn là cô cũng thấy được thời gian trò chuyện đi.
Nghĩ đến tối hôm qua bản thân mình một mình một người nói chuyện với cái điện thoại lâu như vậy, hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhà hắn xảy ra chuyện đó thì hàng xóm xung quanh cứ nhìn thấy hắn là chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa còn bảo con em trong nhà không được chơi chung với hắn, hắn cũng rất ít giao lưu với người khác cho nên vẫn luôn một mình đi học, một mình tan học.
Lúc ở trường, trừ việc học ra thì hắn cũng không để ý tới bất kỳ thứ gì.
Thậm chí sau khi trưởng thành hơn một chút, có nữ sinh tới bắt chuyện với hắn, hắn cũng cố ý né xa.
Khi ở bên cạnh bà nội, cũng là bà nội nói chuyện, đại đa số hắn chỉ nghe rồi ngẫu nhiên sẽ ậm ừ hai tiếng.
Tối hôm qua là thời gian hắn nói chuyện dài nhất đi.
Nhưng mà tâm trí thiếu niên tràn ngập tâm ý cùng nhu tình, trừ bỏ màn đêm ra thì cũng không có người nào thấy được.
Cố Lê thở dài một hơi, cuối cùng đáp lại: Lúc sau tôi ngủ quên mất, lúc chợt tỉnh lại mới nhớ phải tắt điện thoại.
Thì ra là như thế.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy an tâm hơn, cô còn tưởng là mình sẽ nói mê sảng cái gì chứ.
Cô gửi một icon mặt cười qua cho Cố Lê, sau đó liền bận việc của mình.
Cố Lê xác nhận cô sẽ không nhắn lại nữa thì mới cất điện thoại đi.
Nhưng mà tiết học sau đó, hắn cũng không nghe vào đầu được chút nào.
Đây là lần lên lớp đầu tiên kể từ khi khai giảng tới giờ mà hắn thất thần.
Thế nhưng tâm tình lại thực vui vẻ.
Hắn lấy ra một tờ đề thi, mặt trêи đã viết được một tờ, bên trêи còn có một hình trái tim, hắn dùng ngón tay vuốt ve hình vẽ đó, tựa như coi nó là trân bảo mà nâng niu.
……..
Quá trình đóng phim cũng không quá khó khăn, từ đầu Vân Phiếm Phiếm còn có chút lạ lẫm, nhưng sau đó đã thích ứng rất nhanh.
Ngày đó sau khi nói những lời kia với Thời Sính xong, Thời Sính luôn vô tình hay cố ý mà trốn tránh cô, sau đó lúc hai người đối diễn, hắn cũng thường xuyên thất thần, bởi vậy mà bị NG không ít lần.
Ban đầu đạo diễn cũng chỉ cho là hắn chưa thích ứng với kịch bản mới, kết quả là nhiều lần như thế qua đi, đạo diễn cũng có chút không kiên nhẫn.
Lại thêm một lần NG nữa, đạo diễn trực tiếp ném kịch bản trong tay xuống, đi tới bên cạnh Thời Sính nói: “Thời Sính, lúc trước tôi chọn cậu làm nam chính là nhìn trúng năng lực của cậu. Tuy rằng cậu là người mới, phim lúc trước đóng cũng không quá nặng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu có thể.”
Lời này nhìn như là đang khen Thời Sính, thế nhưng người hiểu rõ thì chỉ nghe thôi cũng biết là ông đang nói Thời Sính không đủ nghiêm túc.
Sắc mặt Thời Sính khẽ biến, cúi đầu, thành khẩn xin lỗi: “Đạo diễn, là lỗi của tôi, tinh thần tôi dạo này không được tốt.”
Đạo diễn thấy thái độ của hắn không tồi, hỏa khí trong lòng cũng giảm xuống, cũng không tính nói hắn nữa, chỉ là nói với Vân Phiếm Phiếm: “Nùng Nùng, cô ra đây đứng đi, chúng ta làm lại từ đầu.”
Tiếp đó, Thời Sính quả nhiên tỉnh táo lại hơn rất nhiều.
Mấy ngày sau Vân Phiếm Phiếm được nghỉ, nhìn ngày lại phát hiện đúng vào lúc Cố Lê thi giữa kỳ.
Cô muốn nhắn tin cho Cố Lê, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới kỳ thi của hắn cho nên cuối cùng vẫn không nhắn.
Vừa mới buông điện thoại xuống, trước mắt cô liền hơi tối lại, giống như có cái gì đó đang chặn ánh sáng của cô.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thời Sính.
Vẻ mặt Thời Sính phức tạp nhìn cô, cô có chút buồn bực, lúc trước hắn còn cố ý trốn tránh mình, như thế nào mà bây giờ lại bỗng nhiên chạy tới tìm mình rồi?
Cô khách sáo hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Cho dù ngày đó cô nói như vậy, nhưng Thời Sính phát hiện hắn vẫn không thể nhịn được mà nhớ tới cô.
Ban ngày cùng cô đóng phim, không dám trực tiếp nhìn cô, ban đêm lại ở nhà điên cuồng xem phim cô diễn.