Edit by Shmily#Do not reup#– —————————
Cứ như vậy, chân Vân Phiếm Phiếm liền lơ lửng trêи không, cả trọng lượng đều đè lên người Cố Lê.
Thanh âm mát lạnh của Cố Lê mang theo một tia mê ly, phảng phất như người tình nỉ non bên tai, hắn hỏi như không hỏi: “Vậy rốt cuộc là tôi phụ trách, hay là em phụ trách đây?”
Vân Phiếm Phiếm có cảm giác hắn sắp hôn mình.
Hô hấp ấm áp của hắn dừng ở trêи cánh môi cô, khiến cô cảm thấy cánh môi hơi ngứa.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô bây giờ chính là chắc chắn không thể để Cố Lê phụ trách, dù sao cũng là do cô không trả lời tin nhắn của hắn trước.
Cho nên Vân Phiếm Phiếm cắn cắn môi, ngữ khí mang theo dò hỏi: “Vậy… Vậy để em phụ trách?”
“Được.” Cố Lê đáp ứng phi thường dứt khoát.
Tiếp đó, cô liền cảm thấy Cố Lê dường như không đỡ nổi mình nữa.
Hắn trực tiếp nằm xuống giường.
Vân Phiếm Phiếm cũng theo đó mà ngã xuống người hắn.
Tay chân cô luống cuống muốn đứng lên, liền nghe Cố Lê nói: “Vậy em tới phụ trách đi.”
Tóc mái của Cố Lê có chút loạn, gương mặt bị đông lạnh đến tái nhợt cũng dần dần có huyết khí, cả người giống như một món đồ chơi bằng nhung đáng yêu, khiến cho tâm Vân Phiếm Phiếm đập loạn cả lên.
Ánh mắt đều đổ dồn vào trêи cánh môi hắn.
Phụ trách…… Phụ trách.
Vậy được rồi.
Nghĩ như vậy, liền không tự giác được mà hôn lên môi hắn.
Khóe môi Cố Lê dần cong lên.
Hôn một hồi xong, Vân Phiếm Phiếm còn ngơ ngác mà nằm ở trêи người Cố Lê, biểu cảm của Cố Lê mang theo sự thỏa mãn, giống như một sủng vật được chủ nhân cho ăn no. Chỉ là tươi cười nơi khóe miệng vẫn không hề giảm xuống.
Trước kia khi Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy Cố Lê, hắn cơ hồ chưa bao giờ cười.
Lúc ấy cô còn nghĩ, nếu hắn cười một cái thì thật tốt.
Hiện tại Cố Lê đang cười, thế nhưng cô lại cảm thấy không ổn lắm.
Vân Phiếm Phiếm bò dậy khỏi người Cố Lê, sau đó sờ sờ mặt mình, có chút nóng.
Cô không kịp nhìn Cố Lê, chỉ vội vàng bỏ lại một câu: “Em về phòng.”
Cố Lê cũng không nói gì nhiều, cũng chỉ đứng dậy từ trêи giường.
Hắn đi đến cạnh cửa, đem cửa mở ra, bên ngoài có hơi lạnh, nhiệt khí bên trong phòng phảng phất như bị cái lạnh này xua tan đi, thân thể của Vân Phiếm Phiếm cũng hơi run.
Cô ra cửa, thời điểm chuẩn bị rời đi thì lại quay đầu nhìn Cố Lê một cái.
Thấy Cố Lê một tay chống cửa, thân thể dựa vào bên cạnh, cứ đứng lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Vân Phiếm Phiếm chuẩn bị đi lại thu chân về, trịnh trọng nói: “Em sẽ phụ trách.”
Cố Lê bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười ôn nhu mà an tĩnh, hắn duỗi tay chỉ chỉ bên cạnh ý bảo cô nhanh về phòng đi.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, lúc này mới rời đi.
Sau khi Cố Lê không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa thì hắn mới đóng cửa lại.
Chỉ là cũng không có lập tức trở lại phòng, mà là đứng ở cửa trong chốc lát.
Nói thật thì sau khi rời khỏi trường, chính hắn cũng không biết nên làm gì. Lúc mọi người đều đi hết, tâm hắn cũng chưa từng mờ mịt như vậy. Hắn cố gắng nhiều năm cũng chỉ vì muốn vào một ngôi trường tốt, tìm được một công việc tốt mà cố gắng.
Nhưng mà mục tiêu để hắn nỗ lực đã rời đi rồi.
Thẳng đến khi cô xuất hiện, đã khiến trái tim mờ mịt kia của hắn dần trở nên kiên định.
Cái này xem như là đánh cược một trận, đánh cược ở bên người cô, nếu thắng, hắn sẽ thực sự vui vẻ, còn nếu thua, sẽ chỉ nhận lấy những thất bại ê chề. Một bước phía trước chính là vực sâu vạn trượng, thế nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà hình như, hắn đã cược đúng rồi.
Không biết vì cái gì mà lúc này, Cố Lê có chút cảm xúc muốn khóc.