Edit by Shmily#Do not reup#– ——————————-
Bởi vì mới chỉ lau qua loa cho nên tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
Tóc đen mềm mại, sờ vào vô cùng thoải mái.
So với động tác nghiêm túc của cô thì Cố Lê có vẻ không đủ nghiêm túc cho lắm.
Hắn không thể nào bỏ qua cái cảm giác đầu ngón tay của cô sờ loạn trêи đầu mình, cũng không thể nào bỏ qua việc cô đang ngồi ngay phía sau.
Loại cảm giác này khiến bản thân hắn cảm thấy dày vò vô cùng.
Cố Lê chỉ có thể rời ánh mắt đi chỗ khác mới có thể cưỡng ép mình không nghĩ tới những chuyện kia, không nghĩ tới cô.
Vân Phiếm Phiếm còn rất kịp thời mà giải vây cho hắn.
Cô vốn đang nghiêm túc lau tóc cho hắn, lau được một nửa liền nhớ tới cái hộp ban nãy, cô nhìn thoáng qua cái hộp đó, trêи mặt có chút tò mò.Cuối cùng cô vẫn hỏi: “Cố Lê, bên trong cái hộp kia có gì thế?”
Ánh mắt Cố Lê liền dời sang cái hộp đó.
Hắn cười cười, nói: “Muốn biết? Tự em mở ra xem đi.”
Như vậy là hắn cho phép cô mở ra.
Lòng hiếu kỳ của Vân Phiếm Phiếm ngày càng tăng, cô buông khăn tắm ra, đeo dép lê xuống giường.
Sau đó cô tiến tới cạnh bàn nhỏ, cái hộp gần trong gang tấc, cô chỉ cần duỗi tay liền có thể mở ra.
Sau khi mở ra, Vân Phiếm Phiếm liền thấy một lọ thuốc, không phải loại thuốc hiếm lạ gì, chỉ là thuốc tiêu sưng bình thường mà thôi. Vân Phiếm Phiếm càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, sau đó lại bỗng nghĩ tới điều gì đó.
Lúc Cố Lê bị đánh, cô đã mua lọ thuốc này nhờ cửa hàng trưởng KFC đưa cho hắn.
Bên cạnh còn có mấy xấp tiền.
Cô cầm lấy một tệp trong đó, bỗng nhiên có một cái suy đoán không tốt lắm.
Cô xoay người, hỏi Cố Lê: “Đây là…”
Cố Lê nhìn cô gái trước mặt, thần sắc ôn nhu: “Em.”
Ngay từ đầu hắn đã biết, số tiền này không phải là do hắn làm việc tốt mà có được, cho nên hắn không hề tin những lí do thoái thác của bọn họ. Thế giới này từ trước đến nay vốn vẫn rất không công bằng, sẽ không có ai bởi vì mày ưu tú hơn mà trả cho mày nhiều hơn.
Nhưng mà thời điểm hắn biết có một người như vậy đứng ở sau lưng giúp đỡ, hắn cũng không hề cảm thấy thẹn.
Cái loại cảm giác khó thở như bị bóp chặt yết hầu cũng không có, ngược lại, hắn còn đem số tiền này cất giữ cẩn thận.
Hắn chỉ có thể cất giữ chúng vào trong một chiếc hộp.
Chỉ duy nhất một mình cô, hắn muốn nhận lấy sự quan tâm của cô, muốn chiếm hữu sự ôn nhu cô dành cho hắn.
Ở trước mặt người khác, Cố Lê vô cùng kiên cường không gì có thể đẩy ngã hắn, duy có ở trước mặt cô, Cố Lê lại vô cùng yếu ớt.
Cho dù cô thông qua phương thức khác để đưa tiền cho hắn, hắn cũng không hề cảm thấy mất mặt cùng tức giận.
Vân Phiếm Phiếm có hơi kinh ngạc, Cố Lê thế mà lại bảo quản lọ thuốc này cẩn thận cho tới hiện tại tới vậy, không chỉ như vậy, số tiền cô cho hắn muốn giảm bớt áp lực giúp hắn, hắn cũng không hề động vào.
Vân Phiếm Phiếm để tiền xuống, bên cạnh là một tờ giấy được gấp lại.
Cô lấy tờ giấy, mở ra.
Bên trêи là poster của cô, bên trong poster còn kẹp một tờ giấy khác.
Là tờ giấy viết bài tập, giống như là xé từ nơi nào đó xuống, trêи tờ giấy có một hình trái tim được vẽ bằng bút chì, không quá đẹp, thế nhưng so với chữ viết cẩn thận trêи tờ giấy thì có chút không ăn nhập lắm.
Cằm Cố Lê đặt ở trêи vai cô, hắn duỗi tay, nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm.
– ———